"Ta với tỷ tỷ tới thăm ngươi." Mạc Nhàn đứng ở một bên tri kỷ nói.
"Là ta phải về thăm đại tiểu thư mới đúng, làm sao dám phiền đại tiểu thư tự mình tới...." Thủy Hương có chút co quắp nói, mấy năm nay, đã không có người nào có thể khiến cho nàng co quắp bất an đến như vậy. Giống như vừa thấy Tạ Đạo Vi, mình liền bị đánh thành nguyên hình trở thành nha hoàn năm đó trong phủ Tạ gia.
"Không sao, Mạc Nhàn không xem ngươi là người ngoài, Mạc Nhàn lại là muội muội của ta, thân nhân của nàng là thân nhân của ta." Ngữ khí Tạ Đạo Vi nhẹ nhàng nói.
Thủy Hương nghe ngữ khí thân thiết của Tạ Đạo Vi, giống như có ảo giác nhìn thấy được phu nhân năm đó, đương nhiên nàng biết đó cũng chỉ là ảo giác của mình, Tạ Đạo Vi rõ ràng uy nghiêm hơn rất nhiều.
Trước kia Tạ Đạo Vi thể hiện xa cách ra bên ngoài, tuy rằng thái độ hiện giờ ôn nhu thân thiết, nhưng Thủy Hương vẫn cảm giác được cổ xa cách phát ra từ trong xương cốt, chỉ là bây giờ tạm giữ lại bên trong thôi. Trong lòng nàng hiểu rõ, Tạ Đạo Vi đối với mình không có tình thân gì, sở dĩ sẽ hạ thân mình cao quý đến đây đều là vì Mạc Nhàn. Như vậy trong lòng nàng cũng vui vẻ thay cho Mạc Nhàn, chứng tỏ đại tiểu thư là cực kỳ để ý đến Mạc Nhàn, không ngại vì nàng làm như vậy.
Có lẽ là do tập võ và dùng đan dược, nên Tạ Đạo Vi và Mạc Nhàn nhìn trẻ tuổi hơn tuổi thật của các nàng rất nhiều, so với lần trước đến đây, Mạc Nhàn không có bất luận biến hóa gì, vẫn đặc biệt kiều diễm như cũ, Tạ Đạo Vi so với năm đó, dung mạo cũng không có biến hóa gì quá lớn, giống như mười năm qua không để lại chút dấu vết nào trên người các nàng.
"Mới không phải muội muội...." Mạc Nhàn nhỏ giọng thầm nói, nàng cảm thấy mình không phải là muội muội của Tạ Đạo Vi, là phu quân hay tức phụ gì cũng được, nếu có thể, đương nhiên nàng càng thích là phu quân của Tạ Đạo Vi hơn rồi.
"Là do nhị tiểu thư cất nhấc." Thủy Hương khiêm tốn nói, Tạ Đạo Vi có thể để ý đến mình, nhưng mình cũng không thể vượt rào, Mạc Nhàn cùng mình thực sự có tình thân, thường ngày thì không sao, nhưng có Tạ Đạo Vi ở đây, nếu vẫn như cũ thì thật không ổn. Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn không cảm kích, nếu không thì cũng không quá biết điều.
"Đương nhiên là ta mong muốn trở về vấn an nhị tiểu thư." Thủy Hương mỉm cười nói, so với Tạ Đạo Vi tự mình đến nơi này, Thủy Hương thà rằng tự mình đi Tạ gia tìm Mạc Nhàn. Tạ Đạo Vi tới nơi này, xác thật mang đến không ít áp lực tâm lý cho nàng. Hơn nữa, đáng lý là mình nên đi thăm Mạc Nhàn, chứ không phải là Mạc Nhàn đến thăm mình. Mấy năm trước, bới vì không thấy Mạc Nhàn nhiều năm, nàng muốn đi Tạ gia thăm Mạc Nhàn, nhưng sợ Tạ Đạo Vi không vui mới từ bỏ, hiện giờ Tạ Đạo Vi nói như thế, sau này sẽ có thể thường xuyên đến thăm Nhàn nhi.
"Là người trong nhà trở lại, ta ra ngoài mở cửa một chút." Thủy Hương nói xong liền đi ra ngoài mở cửa.
"Ta đã trở về, mới đi nửa ngày đã nhớ cô cô, đây là mua cho cô cô." Mạc Ương nói, sau đó đem hạnh nhân Thủy Hương thích ăn nhất đưa cho nàng.
"Ngươi mau thay một bộ y phục sạch sẽ, trong nhà đến hai vị khách quý." Thủy Hương tiếp nhận hạnh nhân xong dặn dò Mạc Ương.
Nhìn vẻ mặt cô cô nhà mình nghiêm túc, còn cố ý kêu mình đi thay quần áo, lần trước khách quý là Mạc Nhàn, lần này khách quý là ai đây? Mạc Ương cực kỳ tò mò, vì thế nàng nhanh chóng về phòng, thay đổi một thân y phục, cũng trang điểm nhẹ nhang ra đến.
"Thì ra là thế, khá tốt." Tạ Đạo Vi mỉm cười nhàn nhạt nói, cho dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng ngoài mặt vẫn bình đạm không sóng gió. Cảm giác này giống như đứa nhỏ này là Mạc Nhàn và Thủy Hương trộm sinh bên ngoài vậy. Mạc Nhàn nên may mắn vì mình sinh không được, nếu không phỏng chừng sẽ đoạn tử tuyệt tôn, làm thái giám rồi.
Mạc Nhàn phát hiện Tạ Đạo Vi có chút không vui, trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ chẳng phải là một cái họ thôi sao, hơn nữa mình thực sự cũng không phải họ Mạc.
Thủy Hương có chút hối hận khi để Mạc Ương theo họ Mạc Nhàn. Năm đó sau khi Mạc Nhàn đến, Mạc Ương vì họ của mình mà không thoái mái, náo loạn hết một hồi, hiện giờ lại chọc Tạ Đạo Vi không vui. Lúc trước mình đặt tên Mạc Ương đơn thuần chỉ vì muốn báo ân Mạc Nhàn cứu mình, mình cứu Mạc Ương, ý nghĩa tương đồng, ai biết còn có hôm nay.
"Ta không thích các nàng đến đây." Sau khi các nàng đi rồi Mạc Ương ôm lấy Thủy Hương nói, nàng không thích bộ dáng cô cô cẩn thận đối xử với Tạ Đạo Vi, cũng ghen ghét Mạc Nhàn, Mạc Nhàn đã từng tham dự quá khứ của cô cô, cũng từng nghĩa vô phản cố che chở cô cô, nàng cảm kích Mạc Nhàn đã bảo vệ cô cô như thế, nhưng vì mình mới gặp cô cô, nên cũng sẽ ghen tỵ với nàng.
"Nàng nguyện ý tới, là xem cô cô như người thân, cô cô vui vẻ còn không kịp, nàng có thể đến cùng đại tiểu thư, ta thực vui vẻ thay nàng." Thủy Hương dựa đầu lên vai Mạc Ương, sau đó nhẹ giọng nói.