Sau khi Mạc Nhàn ra ngoài, càng nghĩ càng thấy không đúng, hành vi vừa rồi của mình rất là kỳ quái, không phải nàng ước gì Tạ Đạo Vi mặc kệ mình sao, thật vất vả lắm Tạ Đạo Vi mới mặc kệ nàng thật, mà chính nàng lại chủ động chạy tới cầu Tạ Đạo Vi quản nàng, thật sự là quá tàn nhẫn quỷ dị rồi. Lúc này Mạc Nhàn đột nhiên lại nghĩ đến lời nói của Thủy Hương tối qua, Mạc Nhàn lại cảm thấy cả thể xác và tinh thần một trận ớn lạnh, không không không, tuyệt đối không phải như thế, Mạc Nhàn cảm thấy mình thực sự có chút ham ăn biếng làm, tự mình cũng nhận biết được mấy ưu điểm này nên mới muốn Tạ Đạo Vi giám sát mình thôi, cha nàng còn tiến lên được chẳng lẽ mình mãi là phế tài sao? Không sai, chính là như vậy, Mạc Nhàn lập tức thuyết phục chính mình.
Thuyết phục mình xong, tâm tư Mạc Nhàn liền thoải mái hơn rất nhiều, sau đó bắt đầu luyện tập nghiêm túc, trước khi luyện, Mạc Nhàn còn không quên tự cổ vũ chính mình, chờ nàng trở thành tuyệt thế cao thủ xong, xem còn ai dám khi dễ mình. Nói không chừng, sau này Tạ Đạo Vi nhìn đến mình, vẻ mặt sẽ còn ôn hòa hơn, cụp mi rũ mắt không chừng, nghĩ đến cảnh tượng kia, Mạc Nhàn cảm thấy rất vui vẻ, tuy rằng nàng cũng rõ với cá tính của Tạ Đạo Vi, chuyện nàng tưởng là không có khả năng.
Tạ Đạo Vi nhìn thoáng qua Mạc Nhàn đang nghiêm túc luyện võ, thầm nghĩ trận đánh hôm qua là chính xác, cái này không phải là đang nỗ lực vươn lên sao?
Sau nữa canh giờ, đến giờ ăn cơm, Bạch Thuật ra ngoài gọi Mạc Nhàn vào ăn.
Nhanh như vậy đã có thể ăn cơm trưa, thật ra lúc nghiêm túc lên thì thời gian trôi qua rất nhanh. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, không đục nước béo cò, nghiêm túc tập võ, thì ra cũng không gian nan gì mấy, trước đây mình vẫn luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, thì ra là do tâm thái mình có vấn đề. Bất quá bây giờ Mạc Nhàn cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến chuyện đi ăn cơm.
Mạc Nhàn nhìn một bàn đồ ăn, nhanh chóng đi rửa tay rồi ngồi đối diện Tạ Đạo Vi.
"Lau mồ hôi trên người đi." Tạ Đạo Vi ghét bỏ nói.
Bạch Thuật nhanh chóng đưa khăn cho Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn lau lung tung vài cái, rồi đưa lại khăn cho Bạch Thuật, cầm đũa lên nóng lòng muốn thử, đương nhiên là nàng vẫn phải đợi Tạ Đạo Vi ăn rồi mới dám ăn. Tuy rằng Mạc Nhàn không phải là người có nguyên tắc gì, nhưng có những quy tắc, nàng vẫn cần phải tuân thủ.
"Tỷ tỷ, có thấy vừa rồi ta luyện rất tốt không?" Mạc Nhàn ra vẻ muốn được khen ngợi.
"Sao lại là người ngoài, đối với người ngoài, chúng ta là người một nhà, tỷ tỷ cũng xem như là nhìn ta lớn lên, tính tình ta thế nào, tỷ tỷ đều hiểu rõ hơn ai hết không phải sao?" Mạc Nhàn giải thích nói, nàng cảm thấy mình không nói sai, dù sao mặt nàng cũng không đau.
"Chỗ nào tốt thì ngươi không phải người ngoài, chỗ không tốt lại phủi sạch quan hệ với Tạ gia, ta nhìn rất rõ." Tạ Đạo Vi kết luận nói.
"Nghe tỷ tỷ nói giống như ta là người rất xấu vậy." Mạc Nhàn cứng đờ một cái, thì như vậy đi, Mạc Nhàn cũng không cảm thấy mình là người tốt, nhưng ít nhất cũng không phải là người xấu, mà lời Tạ Đạo Vi nói như vậy biến mình thành kẻ tiểu nhân chỉ biết hưởng lợi rồi, mà cố tình nàng lại không phản bác được lời này.
"Chẳng lẽ không phải?" Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi ngược lại.
"Ân tình Tạ gia đối với hai cha con chúng ta, chúng ta khắc ghi trong tâm." Tuy rằng Tạ Đạo Vi thường xuyên khi dễ mình, nhưng là đi, cha con các nàng xác thực cũng được không ít đều tốt tự Tạ gia, dưỡng cha mình tốt như vậy, cũng ăn no mặt ấm, tuy rằng bị Tạ Đạo Vi nói có chút không ngóc đầu được.
"Vậy các ngươi định báo ân như thế nào đây?" Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi.
"Cha ta lấy thân báo đáp rồi, ta cũng không phải nam, không thể lấy thân báo đáp, ngươi muốn ta báo đáp như thế nào, ngươi nói đi, nếu được ta liền làm." Mạc Nhàn thật ra lại rất nghiêm túc nói.
Tạ Đao Vi suy tư nhìn Mạc NHàn một chút, nếu ranh con này là nam, dưỡng thành đồng phu nghe lời thật đúng là có vài phần hợp lý. Tuy rằng nàng cũng chướng mắt Mạc Nhàn, nhưng nam tử thế gian này nàng cũng chướng mắt, cũng không kém là bao.
"Xác thật đáng tiếc ngươi không phải nam, nếu không thì thật ra thật sự có thể lấy thân báo đáp." Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
Mạc Nhàn vừa nghe, hoảng sợ kinh hãi, Tạ Đạo Vi vậy mà lại động ý niệm này, thật sự quá đáng sợ, giờ phút này nàng cảm thấy mình là nữ thật sự may mắn, không thể làm được gì, còn không thì cả đời này liền xong rồi. Mạc Nhàn lúc này, còn chưa thể tưởng tượng được, nữ nhân với nữ nhân cũng có khả năng có gian tình.
"Ta chưa bao giờ nói đùa." Tạ Đạo Vi liếc mắt nhìn Mạc Nhàn một cái, ngữ khí không mặn không nhạt nói, sau đó liền chuyên tâm ăn cơm, không nói thêm nữa.
Mạc Nhàn ngắm Tạ Đạo Vi một cái, lại may mắn mình là nữ lần nữa, bằng không nàng đã kế nghiệp cha mình rồi, trở thành nam nhân dùng mặt ăn cơm. Mà thật ra, nàng cũng không bày xích chuyện dùng mặt ăn cơm, nhưng là tính tình Tạ Đạo Vi không tốt, muốn cưới lão bà, đẹp thì không nói, nhưng quan trọng là tính tình phải tốt, hiểu người khác, giống như phu nhân vậy, chứ tuyệt đối không thể cứng ngắt như Tạ Đạo Vi, chắc chắn sẽ khiến phu quân không phấn chấn, vô cùng bi thảm. Suy nghĩ hồi lâu, Mạc Nhàn mới chú ý đến, hình như mình suy nghĩ quá nhiều rồi, mình là nữ, sao có thể cưới lão bà được!
Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi không muốn nói chuyện, nàng cũng an phận không nói chuyện nữa, chuyên tâm ăn cơm, kỳ thật là do nàng sợ Tạ Đạo Vi nói thêm lời gì đáng sợ nữa.
Ăn cơm trưa xong, Tạ Đạo Vi có thói quen nghỉ trưa. Thói quen này của Tạ Đạo Vi đối với Mạc Nhàn thật ra lại là tốt, bởi vì nàng cũng đi theo nghỉ trưa một chút. Cái này cũng không phải do Mạc Nhàn muốn lười biếng, mà là do giữa trưa quá nóng, cảm giác mình mà đi phơi chắc sẽ thành cá muối.
Lúc Tạ Đạo Vi ngủ, Mạc Nhàn cũng nằm trên băng ghế ở giữa thư phòng Tạ Đạo Vi. Bây giờ nàng chỉ có thể ngủ ở băng ghế dài hẹp như vậy thôi, chỉ cần không rơi xuống thì có thể ngủ một giấc ngon rồi. Có đôi khi, nàng cảm thấy mình tập võ vẫn có chỗ dùng, thường ngày nàng không thích luyện, là do nàng cảm thấy gian khổ quá nhiều như không thu lại được cái gì. Bất quá, đa số thời gian, Mạc Nhàn cũng không ngoan ngoãn ngủ trưa ở chỗ này, mà là chạy đi tìm mấy nha hoàn khác cùng nhau chơi đùa.
Mạc Nhàn nằm trên băng ghế, nhìn Bạch Thuật cầm quạt quạt cho Tạ Đạo Vi, nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi đã khép hờ mắt, cũng không biết có ngủ chưa.
Bạch Thuật quạt một chút, cảm giác Tạ Đạo Vi đã ngủ, liền dừng quạt, nàng ngẩng đầu lên vừa nhìn đến Mạc Nhàn đang nhìn chằm chằm qua bên này.
Không được ăn thì thôi đi, Tạ Đạo Vi kia lại cố tình ăn rất chậm, nhìn Tạ Đạo Vi ăn, Mạc Nhàn vừa hâm mộ vừa đố kỵ. Trời nóng như vậy, ăn một ngụm đồ ngọt ướp lạnh, thật sự là sảng khoái đi, Mạc Nhàn nghĩ đến.
"Ăn không vô." Tạ Đạo Vi cũng chỉ ăn ba muỗng, rồi nói với Bạch Thuật.
"Vậy tỷ tỷ có thể đem phần dư thưởng cho ta ăn không?" Mạc Nhàn mặt dày hỏi, trong mắt nàng thì nước miếng Tạ Đạo Vi cũng không có gì ghê gớm, dù sao thì độc cũng ăn không ít rồi, chẳng lẽ nước miếng còn đáng sợ hơn độc sao?
Tạ Đạo Vi kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Nhàn, ranh con này đúng là vì miếng ăn không kiêng kỵ gì cả, rõ ràng ở trong phủ không lo cơm áo ba năm mà vẫn không thoát khỏi dục vọng ăn uống cấp thấp này.
"Tùy ngươi." Tạ Đạo Vi không thèm để ý nói.
Bạch Thuật liền đem đồ ngọt qua cho Mạc Nhàn, trong lòng rất nghi ngờ, không biết vì sao, Bạch Thuật lại có loại cảm giác tiểu thư cố ý đánh thức Mạc Nhàn, sau đó đưa chén đồ ngọt ướp lạnh này thưởng cho Mạc Nhàn ham ăn, cũng không biết có phải là ảo giác của mình không nữa.