"Tỷ tỷ gầy quá, hẳn là nên ăn nhiều một chút." Mạc Nhàn thúc giục Tạ Đạo Vi, sau này ăn cái gì nên ăn nhanh một chút, xong mau một chút, nếu không mình nhìn sẽ sốt ruột, nàng cũng có chút chứng cưỡng bách, không biết làm gì chỉ có thể nói như vậy.
Tạ Đạo Vi hơi kinh ngạc liếc Mạc Nhàn một cái.
Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi không ăn, nàng liền tiếp tục ăn, ai quan tâm nàng ta có thấy mình không nết na không, mình ăn thoải mái mới là quan trọng, muốn mình nhai kỹ nuốt chậm như Tạ Đạo Vi quả thực còn khó chịu hơn là giết mình.
"Quả nhiên, cho ngươi ăn như heo ngươi liền cảm thấy vui vẻ, liền cảm thấy đây là đối tốt với ngươi." Tạ Đạo Vi mở miệng kết luận.
Mạc Nhàn nghe vậy cảm thấy Tạ Đạo Vi nói không sai, nếu mỗi ngày Tạ Đạo Vi đều cho mình ăn như vậy, nàng sẽ nhìn Tạ Đạo Vi thuận mắt hơn rất nhiều. Nhưng sao lời nói từ miệng Tạ Đạo Vi phát ra lại khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt khó nghe như vậy, rõ ràng là lời nói như nhau, không thể nói chuyện dễ chịu hơn một chút sao?
"Có thể được tỷ tỷ cho ăn như vậy, nhất định là chuyện rất hạnh phúc." Mạc Nhàn cảm thấy bây giờ mình nói chuyện dễ nghe hơn Tạ Đạo Vi nhiều.
"Ngươi nghĩ rất hay." Tạ Đạo Vi nhướng mày nói.
"Đương nhiên, ta luôn nằm mơ thấy tỷ tỷ đối xử tốt với ta một chút." Chỉ cần Tạ Đạo Vi đối xử tốt với chính mình một chút, Mạc Nhàn liền cảm thấy hằng ngày mình trôi qua sẽ tốt lên rất nhiều.
"Đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương thành như vậy." Thủy Hương quan tâm hỏi.
Mạc Nhàn liền đem mọi chuyện phát sinh hôm nay kể lại cho Thủy Hương nghe.
"Xem như là xui xẻo đi, vô cớ liền bị họa trên trời rơi xuống. Mà đáng giận nhất chính là Bạch Thuật với Tạ Đạo Vi còn nói những lời đó được, có tức hay không chứ, giống như ta đáng bị đánh vậy!" Khó có được một ngày lười, Mạc Nhàn lập tức bò lên giường nằm, sau đó còn gác hai chân lên cao.
Thủy Hương nhìn Mạc Nhàn thảnh thơi như vậy, liền biết hẳn là không có gì trở ngại.
"Đại tiểu thư dạy tuyệt học Tạ gia cho muội?" Thủy Hương ngồi một bên hỏi.
"Cũng không phải là ta muốn học." Mạc Nhàn không đồng ý nói.
"Đại tiểu thư không xem muội như người ngoài đi." Thủy Hương nói.
"Nếu nàng ta thật sự không xem ta như người ngoài, sao không thấy nàng ta bảo vệ ta một chút chứ?" Hơn nữa mỗi câu nói ra đều là đau thấu tâm can.
"Không phải nàng tự mình thoa thuốc cho muội sao? Còn nói thiếu gia sau này không được khi dễ muội, lần này ta nghĩ nàng muốn mượn tay công tử giáo huấn muội một chút, để sau này muội tập võ không lười biếng nữa." Thủy Hương là người đứng ngoài lại cảm thấy như vậy.
"Thủy Hương tỷ tỷ, sao Tạ Đạo Vi trong miệng ngươi lại giống người khác vậy, Thủy Hương tỷ không ở chung với nàng ta không biết đâu, tư thế cao cao tại thượng khinh người không nói, còn độc miệng, thực sự khiến người ta tức giận..." Mạc Nhàn oán giận nói.
"Đại tiểu thư có nói mấy lời, tuy rằng không dễ nghe, nhưng vẫn rất có đạo lý. Nghe Bạch Chỉ nói, thanh danh bên ngoài của Đại tiểu thư rất tốt, đoan trang hào phóng, yêu quý con dân, cũng không nghe nàng trêu chọc mỉa mai ai." Bạch Chỉ là muội muội Bạch Thuật, từ nhỏ sinh ra ở Tạ gia, đối với Tạ gia trung thành như một. Thủy Hương cảm thấy có chủ tử tốt mới có người hầu trung thành, hơn nữa Thủy Hương cảm thấy lúc này đại tiểu thư là không xem Mạc Nhàn như người ngoài mà bộc lộ tâm trạng thật.
"Đối với những người khác đều không như vậy, đối với ta mới như vậy, vậy chẳng phải là ta xui xẻo sao? Bất quá nàng ta ở bên ngoài thực sự là như vậy sao?" Mạc Nhàn ngoài nghi hỏi.
"Sau này Đại tiểu thư là gia chủ Tạ gia, nếu không giao thiệp tốt với người khác, sau có thể quản được Nam Triệu đây?" Thủy Hương hỏi ngược lại.
"Chúng ta đang thảo luận cùng một người sao?" Mạc Nhàn tỏ vẻ thật nghi ngờ hỏi.