"Để ta xem xem, nàng viết cái gì." Bạch Thuật nói xong, liền mở phong thơ của Mạc Nhàn gửi Tạ Đạo Vi ra, sau đó đọc ra thành tiếng, đọc được mấy bức, đột nhiên vỗ đầu.
"Ai nha, quên mất phòng bếp còn đang chưng tuyết yến cho tiểu thư, ta đi phòng bếp mang đến." Bạch Thuật mở thư ra xong hết giống như đột nhiên nhớ đến chuyện gì quan trọng xong, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi thư phòng, muốn đi phòng bếp lấy đồ bổ cho Tạ Đạo Vi.
Sau khi Bạch Thuật rời khỏi, Tạ Đạo Vi buông quyển sách trên tay xuống, chút tâm tư của Bạch Thuật kia làm sao nàng không biết. Tạ Đạo Vi thầm nghĩ, nếu Bạch Thuật hao tổn tâm huyết như vậy muốn cho mình xem, vậy mình tạm thời không lãng phí dụng tâm của nàng, trước mắt đọc một cái.
Sau luận võ, Quân Tiếu Cẩn không chỉ dạy nàng võ công, cũng bắt đầu dạy nàng binh pháp, sau đó Mạc Nhàn phát hiện, so với học binh pháp, vẫn là luyện võ đơn giản hơn. Luyện võ, nàng đã nắm được bí quyết, càng luyện càng thuận tay, tuy rằng nàng vẫn luôn đánh không lại Quân Tiếu Cẩn, làm nàng rất hoài nghi nhân sinh, nhưng là nàng có thể cảm giác được bản thân mình mạnh lên từng chút một, có thể tiếp được nhiều chiêu của Quân Tiếu Cẩn hơn. Học binh pháp, đối với Mạc Nhàn mà nói, quá phí não, nàng vẫn luôn rất lười động não. Một ngày như vậy đối với Mạc Nhàn mà nói, quả thật là tra tấn vô cùng, nàng cảm thấy sống một ngày dài bằng một năm, nhưng nàng lại mặc kệ thể xác vất vả bao nhiêu, cũng không bạc đãi tinh thần của mình. Mỗi ngày nàng cũng dành hết khả nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi viết thư, lại làm đồ ăn ngon tự đãi mình, trước mắt khả năng nấu nướng của Mạc Nhàn cũng đã tiến bộ không ít.
Đại khái sau năm tháng, Mạc Nhàn nhận được thư Mạc Tử Sinh gửi.
Mạc Nhàn nhìn nội dung trong thư, tâm tình cực kỳ kích động, thậm chí tay cũng run lên.
"Phu nhân đã bình an sinh ra một hài tử, tạm thời kêu là Tạ Dĩ Quân. Cha vẫn luôn hổ thẹn với ngươi, biết người vẫn luôn nhớ đến đại tiểu thư, một lòng muốn về Nam Triệu, ta đã thương lượng với phu nhân, phu nhân cũng đã đồng ý, nếu Dĩ Quân thích hợp tập võ, chờ hắn lên mười tuổi, sẽ đưa hắn về Quân gia, sau khi hắn có thể tiếp quản Quân gia xong, ngươi liền có thể trở về Nam Triệu."
Nguyên bản Mạc Nhàn không biết ngày về, rốt cuộc nhận được đáp án chính xác, sao nàng có thể không kích động được, chỉ hy vọng đứa nhóc kia ngàn vạn lần đừng như cha của nàng, không có khả năng tập võ, tốt nhất cũng là thiên phú kinh người đi! Nhưng mà phải đợi tận mười năm nữa sao, ngẫm lại Mạc Nhàn cảm thấy mười năm thật sự quá lâu, quá gian nan, nhưng tóm lại vẫn là có hy vọng.
Mạc Nhàn nhận được tin xong, ở trong phòng của mình đi tới đi lui, tâm tình cực kỳ kích động, làm sao cũng không bình phục được, nàng hận mình không thể ngủ một giấc tỉnh dậy đã là mười năm sau đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT