*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tội phạm bị truy nã Phong Tứ đã bị trừng trị theo pháp luật, Andrew lấy danh nghĩa của công ty Securitus đảm bảo, đạt được giao dịch với nhân viên liên quan, quá khứ của Chúc Sướng bị xóa sạch toàn bộ.
Đàm phán tới tận chiều mới kết thúc, Chúc Sướng cùng Andrew về nhà, ánh hoàng hôn chiếu lên hai người, nắng vàng rực rỡ, ấm áp dễ chịu, đôi bên nắm tay nhau đi trên đường, lưu lại một cái bóng thật dài.
Chúc Sướng nheo mắt, trong nháy mắt có chút hoảng hốt: Ở trong thời gian đen tối lâu như vậy, cậu đã không còn nhớ rõ những lần không cần đề phòng, không cần lo lắng ngày mai tỉnh lại có phải lưu lạc đây đó, cận kề với cái chết hay không.
Hai người như một đôi yêu nhau bình thường, kết thúc một ngày làm việc vất vả, an tĩnh hưởng thụ thế giới hai người. Andrew thả chậm bước chân, yên lặng đi bên cạnh cậu, mãi tới khi đèn đường của tiểu khu sáng lên mới lên tiếng: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Chưa nghĩ ra.” Chúc Sướng nhìn đám người chia thành tốp năm tốp ba tan tầm về nhà, thuận miệng nói: “Nhưng mà sáng nay tôi uống hết nước chanh rồi.
“Vậy à,” Andrew cầm lòng không đặng cười khẽ: “Vậy chúng ta đi siêu thị xem có gì cần bổ sung không nhé?”
Chúc Sướng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy hắn chăm chú nhìn mình thì giật mình, nhỏ giọng đáp: “Được.”
Siêu thị giờ này người chật như nêm, Chúc Sướng lại vô cùng yên lòng, vô ý nghĩ: Nhiều người thì dễ ẩn thân. Một lát sau, cậu mới cười đầy cay đắng, xem ra cậu phải học lại từ đầu cách làm “một con người tự do” rồi.
Andrew không bỏ qua biến hóa trên khuôn mặt cậu, bình thản dẫn cậu đến trước ngăn đựng nước trái cây, muốn dùng chút chuyện vặt để hòa hoãn cảm xúc của cậu: “Có muốn mua vị khác không?”
“Có nước nước ép lựu à?” Tầm mắt Chúc Sướng bị đồ uống muôn màu hấp dẫn: “Mấy thứ này lấy mỗi loại vài lon đi!”
Andrew mỉm cười: Chuột tre bé bỏng khi đối mặt với đồ ăn thì thành thật hơn hẳn.
Hai người đi đi dừng dừng, đồ ăn nhanh chóng chất đầy xe đẩy, lúc ra quầy tính tiền, Chúc Sướng đang ngắm quầy kẹo, nghĩ xem có nên lấy một ít không, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng “Bùm” thật lớn.
Chúc Sướng theo bản năng nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai tay sờ sờ con dao giấu dưới giày, như chim sợ cành cong.
“Chất lượng bóng bay ở siêu thị không được tốt lắm.” Andrew dùng thân chắn khuất cậu, ngăn lại ánh mắt tò mò từ xung quanh, dịu giọng nói: “Có phải em muốn lấy ít kẹo không?” Có lẽ là quá sốt ruột rồi, Chúc Sướng vẫn cần một thời gian nữa mới quen với cuộc sống mới.
“Ừm.” Chúc Sướng cúi đầu, tùy tiện sờ lấy một hộp “kẹo” ném vào xe, giả bộ như không có việc gì đứng lên, muốn nói gì đó cho bớt xấu hổ, lại nghe thấy Andrew mở miệng trước: “Một hộp ít quá, một đêm không đủ.”
Chúc Sướng cứng đờ cúi đầu, suýt nữa thì ngất xỉu: Thế mà lại tự đào hố chôn mình!
Khúc nhạc đệm vừa rồi nhanh chóng bị quên đi, lúc trở lại chung cư, Chúc Sướng lập tức phát hiện: Hệ thống an ninh trong chung cư đã bị tháo rồi.
Cậu vừa mở tủ lạnh vừa nói giỡn: “Tôi còn tưởng phải mất bao lâu mới phá được, hóa ra là tháo ngay rồi.”
“Chờ về sau đi làm rồi, em sẽ có rất nhiều cơ hội.” Andrew nhìn cậu cầm một đống thứ, đau đầu nói: “Đừng ăn đồ ăn vặt trước khi ăn cơm.”
“Trái cây không tính là đồ ăn vặt.” Chúc Sướng đáp một cách thản nhiên, lại cầm một quả khế lên: “Há miệng ra nào, bé chó.”
Vì cậu vẫn luôn ở cạnh trêu chọc nên Andrew không thể không “ăn” chuột tre một lần mới tìm được thời gian rảnh tay, tập trung nấu cơm tối.
“Tôi phải nghiêm túc tập gym.” Chúc Sướng được hắn ôm đến bên ghế, suýt nữa không thể ngồi thẳng được lưng, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây án đang tỏ vẻ vô tội: “Còn nữa, về sau anh không được đánh lén.”
Giới hạn thể lực của Andrew nằm ở mức nào, Chúc Sướng không dám nghĩ lại, sau khi đánh nhau với Phong Tứ mà người kia chỉ bị thương ngoài da, chưa đến một buổi trưa đã sinh long hoạt hổ, làm mấy loại chuyện này nọ.
Vốn định ở nhà nghỉ ngơi ba ngày nhưng Chúc Sướng không thể chịu nổi khoảng thời gian ăn không ngồi rồi dài như vậy, mãnh liệt yêu cầu đầu tiên phải quen với hoàn cảnh làm việc, Andrew hết cách, đành phải đồng ý ngày thứ ba sẽ đưa cậu tới công ty.
“Thật ra bộ kỹ thuật không có yêu cầu cao về vấn đề trang phục,” sáng hôm nay, Andrew thấy cậu đứng do dự trước mấy bộ vest, có ý tốt nhắc nhở: “Các đồng nghiệp của em không để ý đâu.”
“Vậy được.” Tuy Chúc Sướng đã đồng ý đầu quân cho công ty của Andrew, nhưng cậu không muốn ngày đầu tiên đã cho người ta ấn tượng “liên quan tới mình”, nếu đã tính toán làm việc lâu dài, vậy thì vẫn nên tạo dựng mối quan hệ tốt.
Chẳng qua sự thật chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi.
Hai người vừa bước vào bộ kỹ thuật, một thanh niên từ từ bước đến, nắm lấy tay Chúc Sướng: “Cuối cùng cũng thấy được một anh sống sờ sờ, tôi biết ngay mà, đẹp trai hơn trên báo nhiều.” Thấy Chúc Sướng ngẩn ra, đối phương thoạt trông hơi ấm ức, ám chỉ nói: “Tôi là Mott đây, còn nhớ tôi không?”
Trong nháy mắt, hai mắt Chúc Sướng sáng lên: “Là cậu!”
Cậu nhớ rõ ID này, là một trong số ít những hacker không phân cao thấp với cậu, không ngờ lại được Andrew thu về dưới trướng, chẳng trách hệ thống công ty bọn họ không ngừng được phát triển.
“Đại thần nhớ tôi!” Mott nghe thấy cậu nói thì như muốn chạy vòng quanh cậu, vui mừng nói: “Rốt cuộc có thể nghiêm túc thảo luận với cậu rồi, tôi có rất nhiều vấn đề muốn……”
Khóe mắt chú ý tới hai bàn tay đang nắm lấy nhau, Andrew nhíu nhíu mày, chưa kịp nhắc nhở, các đồng nghiệp khác cũng đã kéo tới, tất cả bọn họ đều là người của thế giới ảo, ít nhiều cũng biết năng lực của Chúc Sướng, không chờ nổi muốn giao lưu với cậu.
“Anh có muốn quay về phòng làm việc không?” Bản thân Chúc Sướng cũng không đoán ra mình lại được hoan nghênh tới như vậy, khéo léo hỏi Andrew đứng ở một bên: “Tôi cảm thấy bọn họ sẽ giúp tôi quen với công việc hơn.”
Andrew: …… Bé chuột tre bị cuỗm mất, không vui.jpg.
Kết quả là, hắn không thể không liên tục dùng hành động để tìm kiếm “an ủi” từ Chúc Sướng.
Khó có lúc được an nhàn, hai người lên kế hoạch đi nghỉ ngơi, Andrew ngồi trên xe thuận miệng hỏi: “Tuần đầu đi làm thấy thế nào?”
“Không tồi.” Chúc Sướng mở cửa xe thể thao, đứng dậy khỏi ghế phụ, nâng tay lên, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi tới.
Tóc mái của cậu bị gió thổi rối tung, Andrew thu tầm mắt, trong lòng ấm áp không thôi.
“Anh thích chơi cái này?” Chúc Sướng không ngờ bọn họ lại tới công viên giải trí, cơ thể tự giác nhảy xuống xe, ngóng dài cả cổ, nhìn về phía đám người đang xếp hàng: “Nhiều người quá, tôi muốn ăn bắp rang.”
“Không sao.” Andrew đỗ xe xong, lấy ra hai tấm vé: “Tôi mua không cần xếp hàng.”
Dưới vô số trò chơi kích thích mạo hiểm, trò mà Chúc Sướng chọn là —— vòng quay ngựa gỗ.
“Trước kia tôi từng đưa anh tới chơi cái này.” Âm nhạc vang lên, lần đầu tiên Chúc Sướng chủ động nói chuyện khi hai người còn nhỏ: “Anh rất sợ ngồi nó.”
Andrew ngắm nhìn đôi má lúm đồng tiền bên khóe miệng cậu, nhịn cảm xúc muốn duỗi tay chọc vào một cái xuống, nhàn nhạt nói: “Bởi vì khi đó em vừa ngồi lên lưng ngựa thì nó đã sắp quay rồi, tôi không bám kịp vào em nên phải xuống.”
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Andrew nghĩ, chúng ta có thể bảo vệ cho nhau.
Chúc Sướng kháng nghị: “Tôi không có!”
Đúng lúc này con ngựa gỗ hạ thấp xuống, Chúc Sướng không kịp ngồi ổn định, suýt nữa ngã về sau, may mà Andrew kịp thời nâng tay đỡ. Chúc Sướng ngẩng đầu, nhìn trúng tầm mắt của người nọ, nhất thời gương mặt nóng lên, xấu hổ quay đầu đi, ngoan ngoãn ôm cột.
Sáng hôm sau khi Chúc Sướng tỉnh lại, trong ổ chăn chỉ còn lại hơi ấm của Andrew, cậu ngồi ngẩn ra một lúc mới nhớ ra hôm nay có chuyện lớn cần bàn, Andrew đã đi làm rồi.
Chầm chậm đi ra khỏi phòng ngủ, Chúc Sướng nhìn bữa sáng đã làm xong trên bàn, dùng đáy đun(1) hâm nóng đồ ăn, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Cậu cắn một miếng táo, chậm rãi quan sát quanh phòng khách, trên bàn là đống lego mà cậu và Andrew đã xếp được một nửa, trên sofa là chăn nhung hình đầu chó cậu thích, trên ban công có thêm mấy chậu cây, nghiễm nhiên đã trở thành căn nhà ấm áp của một đôi chồng chồng.
Chỉ chớp mắt, cậu đã ở đây được nửa tháng.
Trừ mỗi tối bị con chó bự kia bắt “chơi xếp hình”, Chúc Sướng còn học Andrew nấu ăn, tuy rằng giữa đường thì lật xe, nhưng tất cả đều là cuộc sống bình thường cậu không dám nghĩ đến.
Buổi trưa khi Andrew xong việc về nhà, bé chuột tre không cố ý ném bóng thu hút sự chú ý của hắn như mọi hôm nữa, trong phòng trống rỗng, trên tủ lạnh dán một tờ ghi chú màu hồng: “Tôi đi đây chút.”
*******************
Chú thích:
(1) Đáy làm nóng đồ: