Đường phố cuối tuần người đi tấp nập, Chúc Sướng thử giả vờ thành một người bình thường nhàn rỗi đi dạo phố, lại cảm giác không được đúng lắm, chỉ đơn giản là thư thả đi thẳng đến “chỗ cũ”.

“Gâu gâu!”

Cậu đến hẻm nhỏ quen thuộc, vòng qua cửa sau của một cửa tiệm nhỏ tên là “Gà rán vô danh”, lúc bước qua cửa, một con Husky đứng lên cao gần xấp xỉ bằng một người đột nhiên bổ nhào vào ngực cậu, suýt nữa xô cậu ngã ra đất.

Chúc Sướng luống cuống tay chân trấn an con Husky tưng tửng này, thuận tay xoa xoa đầu chó đang nhiệt tình cọ mặt mình, hỏi người trong tiệm: “Thầy nuôi chó từ khi nào thế?”

“Mấy hôm trước,” Chủ cửa hàng Đàm Miện nghe thấy tiếng động thì đi ra, vứt miếng thịt gà cho Husky bình tĩnh lại, cười đáp: “Tôi nhặt được nó trước cửa tiệm, mắt nhìn chằm chằm vào thịt, đuổi cũng không đi. Tìm chủ giúp nó, nó lại sống chết không chịu đi cùng người ta nên đành phải giữ lại.”

Tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, tầm mắt Chúc Sướng nhìn về phía Husky ngậm thịt gà vẫy đuôi rời đi, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cảm thán nói: “Một thời gian không gặp, đến cả trang trí cũng thay đổi rồi.”

Tiệm ăn nhỏ vốn bừa bãi đã sáng sủa hẳn lên, vết bẩn trên tường biến mất, gạch men sứ sáng bóng sạch sẽ, gia vị được bày biện gọn gàng, có thể thấy cuộc sống hiện giờ của hắn đã thoải mái hơn trước nhiều.

“Chả thế.” Đàm Miện nhìn con Husky đang tập trung ăn thịt, vừa thành thục chiên một tô gà rán vừa nói: “Gần đây hắn đã lên một đống kế hoạch trang trí lại cho cửa tiệm này.”

Đặt đĩa gà rán vẫn còn bốc hơi nóng tới trước mặt Chúc Sướng, Đàm Miện lấy ra hai chai bia, ngồi đối diện cậu: “Chúc mừng cậu đã được tự do.”

Gà rán thơm ngào ngạt, cắn một miếng ngoài giòn trong mềm, hai thầy trò mỗi người một con ăn hết hơn nửa tô. Chúc Sướng hít hít mũi, mơ màng hỏi: “Thầy nói xem, em có nên làm lâu dài ở đó không?”

“Vậy chẳng phải là quá tốt ư?” Đàm Miện uống một hơi hết nửa chai, thỏa mãn thở ra một hơi, hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn cả đời lang thang đầu đường xó chợ?”

Đàm Miện bên ngoài mở cửa hàng bán gà rán, trên thực tế anh là trung gian giữa các hacker, đồng thời là thầy của Chúc Sướng, nhờ có anh kịp thời ra tay, Chúc Sướng mới có thể liên tiếp tìm được đường sống trong chỗ chết khi bị Phong Tứ đuổi giết.

“Nếu cậu lo về sau cậu có đi ăn bát cơm nhà khác, nơi này của tôi sẽ không nhận cậu nữa, vậy thì coi thường tôi quá rồi.” Đàm Miện nâng chai rượu lên, chạm vào bình rượu của cậu, trêu ghẹo nói: “Nhưng mà, nếu cậu bồi thường bằng vài vụ làm ăn, tôi đây cũng không ngại.”

Gói một túi gà rán, Chúc Sướng ra khỏi cửa hàng, nghe thấy tiếng cuốn mành, cậu cố gắng chớp mắt, quay đầu thì thấy con Husky đang đứng lên bằng hai chân sau, làm nũng với Đàm Miện ngồi trên ghế.

Cậu dùng khẩu hình nói: Cảm ơn.

Đi dọc theo lối nhỏ về phía trước, đến công viên trẻ em mới được đổi mới, Chúc Sướng ngồi trên xích đu, vừa vặn có thể nhìn thấy đu quay mới xây.

Cậu nhặt được Andrew bị thương ngay ở chỗ này, khi đó cậu mới mười ba tuổi, là một học sinh ngoan vô lo vô nghĩ.

Con chó nhỏ bị thương nặng, một chân cơ hồ không thể động, bị một đám học sinh tiểu học vây quanh ném đá, lông bị cát bụi dính bết lại.

Chúc Sướng ép đám học sinh bắt nạt hắn rời đi, giấu hắn ở công viên, mỗi ngày đều đắp thuốc mang đồ ăn, trầm tư suy nghĩ phải làm sao để nhà cho nuôi con chó dễ thương này.

Ngày nọ, Chúc Sướng về nhà, phát hiện trước cửa đều là xe cảnh sát, mới biết được bố mẹ mình vì làm ăn thất bại mà tự sát.

Tối hôm đó, cậu thất hồn lạc phách muốn đến công viên ôm bé chó một cái, lại phát hiện không thấy chó đâu. Về sau Andrew nói cho cậu biết, đó là vì người nhà tìm được hắn nên đã đón về nước, nhưng đối với Chúc Sướng lúc đó mà nói chẳng khác nào mất hết người thân.

Hai, ba năm sau, cậu lăn lộn ở nhà người thân cùng cô nhi viện, mơ màng hồ đồ, thậm chí bắt đầu học thói trộm cắp. Mãi tới khi cậu hành nghề ăn trộm, gặp được Đàm Miện, đối phương mới đầu muốn dạy dỗ lại cậu, lại vô tình phát hiện thiên phú ngành IT của cậu nên đã cầm tay dạy cậu, cho cậu công việc, tìm mọi cách để cậu trả hết nợ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cậu chỉ nhớ từ lúc nhà mình xảy ra biến cố thì không còn đến công viên này nữa, hồi ức cũng đã mờ nhạt đi. Bây giờ cậu cảm thấy, hoặc là có thể cùng Andrew chơi những trò trước đây chưa từng chơi, ví dụ như đến thảm cỏ chơi ném bóng, vòng xe quay……

“Có thể cho tôi một miếng gà rán không?” Chúc Sướng đang suy nghĩ tới xuất thần, sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc: “Gói mang về ăn sao?”

Chúc Sướng không xoay người, chỉ giả vờ không tình nguyện đưa gói gà sang: “Chỉ một miếng thôi đấy, không được nhiều hơn.”

Nhận lấy túi đồ ăn, Andrew đứng phía sau đẩy xích đu, nhàn nhạt nói: “Em vẫn còn nhớ chỗ này.”

“Ừm.” Chúc Sướng nhìn đám trẻ đang chơi đùa cách đó không xa, bâng quơ hỏi: “Lâu vậy mới đến, không sợ tôi trốn mất à?”

Làm gì có ai chạy trốn lại mở định vị di động, huống chi đó còn là hacker nổi tiếng. Andrew vững vàng đẩy xích đu, nghĩ đến chiếc di động kia là hắn đưa cho bé chuột tre, dịu giọng nói: “Tôi là chó, muốn đuổi theo ai đều không thành vấn đề.”

“Hừ.” Chúc Sướng vỗ vỗ tay hắn, ý bảo mình muốn đi xuống, người sau lưng lại cứ đẩy tiếp, nổi giận nói: “Lỡ may tôi chạy thật thì sao?”

Andrew khẽ cười, nói: “Số dư trong thẻ lương của em là ******* vạn.”

Chúc Sướng suýt nữa ngã nhào: “Vì sao?” Đây là muốn tặng hết gia sản cho cậu à?!

“Sợ em đến chỗ khác sẽ thiếu tiền.” Rốt cuộc Andrew cũng chịu làm xích đu chậm lại: “Còn ăn cơm trưa nữa không?”

Bị đống tiền vừa nhắc tới dọa sợ, trong đầu Chúc Sướng hiện ra một đống thông tin, nhảy xuống xích đu: “Không được, vừa ăn no rồi.” Nói xong, cậu quay đầu lại, đúng lúc Andrew nắm tay cậu: “Về nhà đi.”

Bàn tay của Andrew dày rộng ấm áp, trong lòng Chúc Sướng dần dần kiên định, nắm lại tay hắn: “Ừm, về nhà thôi.”

Về đến nhà rồi, hai người nhàn nhã ăn cơm tối, Andrew ôm lấy chuột tre đang muốn đi nghỉ ngơi, khàn giọng hỏi: “Em có nhớ tôi từng nói rằng, nếu em muốn trốn, tôi sẽ áp dụng chút “trừng phạt” không?”

Hắn thổi một hơi qua vành tai, thật ngứa, Chúc Sướng còn đang muốn biện giải, trên ngón tay chợt lạnh.

Một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, kiểu dáng hơi quen mắt.

Lúc bừng tỉnh lại, Chúc Sướng nhớ ra, tối hôm trước Andrew vờ như thuận miệng hỏi cậu: “Tôi có một người bạn, muốn cho bạn đời của mình một điều ngạc nhiên, em cảm thấy nhẫn có được không?”

Con chó này chẳng thành thật chút nào.

Nắm ngược lấy tay Andrew, Chúc Sướng cọ đầu vào cằm hắn, ra vẻ rụt rè nói: “Để tôi suy nghĩ chút.”

“Đừng hiểu nhầm, đây không phải trừng phạt.” Andrew bế cậu lên: “Cái này mới đúng.”

******

Bản năng của chuột tre là ngày ngủ đêm bay, trời tờ mờ sáng, Chúc Sướng cuộn mình trong chăn, miễn cưỡng kết thúc một đêm “vận động”.

“Sáng nay muốn ăn gì?” Dường như Andrew đã buông tha cho cậu, ngữ khí vẫn vô tội như vậy: “Tôi sẽ xin nghỉ cho em.”

Lại khinh thường chuột tre rồi! Chúc Sướng căm giận nghĩ, cứng miệng nói: “Phạt gì mà phạt, à, tối hôm qua chẳng có cảm giác gì, cơ bụng tám múi cũng chỉ để cho đẹp.”

Andrew: “Ồ, vậy tiếp thôi.”

Chúc Sướng: “Dừng lại! Anh ¥%%…………&%”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play