*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày đó nhặt được con Husky kia, Đàm Miện khuyên Chúc Sướng đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuẩn bị dọn tiệm quay về nhà, vừa ra khỏi cửa đã suýt bị con chó bự nằm ngay giữa làm té ngã.
Nhìn qua là một con Husky thành niên, chiều dài lúc nằm sấp xuống chừng hơn 1m, từ đỉnh đầu xuống đuôi đen nhánh, bốn chân trắng như tuyết, màu lông trơn bóng nhưng hai mắt nhắm chặt, ngực chỉ hơi phập phồng, chiếc đuôi dài xù lông cuộn bên người, uể oải ỉu xìu.
“Chó?” Đàm Miện ngồi xổm xuống, xem xét hơi thở của chó lớn, cố hết sức lôi con Husky nặng mấy chục cân vào tiệm, kiểm tra có bị thương ở đâu không.
Không kiểm tra ra con chó này bị thương chỗ nào, anh rót chén nước đặt bên miệng chó, quyết định gọi điện thoại tới tiệm thú y.
“Đúng vậy, tôi ở đường XX, sau đó……” Vừa gọi điện thoại được một nửa, Đàm Miện nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại liền ngẩn ra: Con Husky mới vừa “hôn mê bất tỉnh” đã cắn mất chỗ gà đông lạnh vừa nhập, mỗi lần một miếng, cắn đến mức hưng phấn.
Thì ra là đói.
Ngồi xổm bên người Husky, Đàm Miện thử vươn tay, sờ sờ hai cái tai trắng dựng thẳng lên của nó, lành lạnh, mềm như bông, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói “Lòng bàn tay như được ban phước”, thì ra cũng giống như vuốt tai chó vậy.
Lúc này anh mới thấy rõ, con Husky này có đôi mắt màu lam xinh đẹp, lông trắng trên trán tỏa thành hình cỏ ba lá, là điển hình của loại “Mắt lam tam hỏa(1)”.
“Ngày mai mang mày tới phòng thú y khám xem, đêm nay mày chịu khó ngủ ở đây nhé.” Dùng chăn trong tiệm đắp lên cho chó, Đàm Miện xoa đầu Husky đang rúc vào ngực mình, nhẹ giọng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trên đường trở về, Đàm Miện đi sang các tiệm quanh đó hỏi xem có nhà nào lạc chó không. Nhớ đến con Husky phải mang đi khám, hôm sau vừa tỉnh giấc, anh lập tức mang bữa sáng đến tiệm.
“Trời đất ơi!”
Vào khoảnh khắc mở cửa ra, Đàm Miện đã cho rằng mình đi nhầm tiệm: Tối qua không có cảnh báo gió lốc, sao trong tiệm như bị bão quét qua thế này?! Đáng tiếc vì anh trời sinh đã có vấn đề về cơ mặt, rõ ràng trong lòng đã sợ hãi tới mức muốn đập đầu xuống đất, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt.
“Gâu!” Thấy cửa tiệm mở ra, đầu sỏ đang gặm góc bàn ngẩng đầu, cái đuôi lắc qua lắc lại, đôi mắt lam nhìn chằm chằm cơm hộp trên tay Đàm Miện.
Một lúc lâu sau, trong tiệm thú y, Đàm Miện đưa tiền cho y tá, bình tĩnh nói: “Phí gửi nuôi không thành vấn đề, phiền các cô tìm chủ cho nó, tìm được thì bảo tôi trả thêm tiền.”
Qua kiểm tra, cơ thể Husky khỏe mạnh, tạm thời chưa rõ có phải đi lạc hay không.
Thanh toán tiền kiểm tra cùng phí gửi nuôi, Đàm Miện thở ra một hơi nhẹ nhõm, xoay người rời đi. Không ngờ con Husky bị đưa tới gửi nuôi đứng trước cửa đột nhiên dùng sức tránh thoát, nhắm về phía anh như một mũi tên.
Hai móng vuốt trắng như tuyết cố gắng cào ống quần anh, đôi mắt lam sũng nước như đứa trẻ ấm ức tới cùng cực, rõ ràng thứ phải “sửa sang” là tiệm của anh cơ mà.
Vốn định giật ống quần ra, Đàm Miện lại nghe thấy tiếng khóc “ư ử” phát ra từ trong miệng Husky, chung quy là không đủ kiên định, ngồi xổm xuống nắm lấy hai chân chó, uy hiếp không hề có khí thế gì: “Còn dám phá nữa, tao sẽ băm mày thành thịt viên ngay!”
“Gâu!” “Đầu sỏ phá phách” dường như nghe hiểu lời của anh, cái đuôi vốn rũ xuống “phạch” một phát dựng thẳng lên, lắc qua lắc lại.
Tuy không còn suy nghĩ muốn gửi nuôi Husky nữa, Đàm Miện lại không dám để nó trong tiệm một mình, rơi vào đường cùng đành phải mang về trọ mình, lỡ may lại bị “phá” nữa thì thêm tiền chuyển nhà là được.
Sau khi một người một chó bước vào, Đàm Miện chuẩn bị thức ăn cho chó cùng nước, vuốt vuốt cái đầu to của Husky: “Ngoan ngoãn ở đây.”
Kết thúc một ngày vất vả, cuối cùng Đàm Miện đã có thể đi pha nước ấm, ngâm mình trong bồn tắm màu xanh lam, toàn thân thư giãn, thả lỏng để lộ hai cái tai màu vàng.
Chỉ có số ít người biết anh là một con cáo cát Tây Tạng, bởi vì khuôn mặt đáng tin cậy, được cả loài người lẫn động vật tín nhiệm.
Ngâm bồn tắm xong, anh thay một bộ quần áo thoải mái, cũng không thu tai lại, ngồi trên tấm thảm mềm mại, cầm lấy lược thép chải chuốt đuôi dài của mình, duy chỉ không chú ý ánh mắt hưng phấn của con Husky bên cạnh.
Hôm sau lúc đồng hồ báo thức kêu lên, Đàm Miện mơ màng, mặt vô thức cọ vào chỗ ấm áp, mơ hồ phát hiện cảm xúc khác thường từ chiếc “chăn.”
“Cậu là ai?!”
Nắm đấm của Đàm Miện bị đối phương vững vàng tiếp được, người đàn ông ngủ bên cạnh hắn mắt lam mũi cao, tuấn tú anh khí, đôi mày rậm rạp, cứ như…… cứ như con Husky nhặt về kia vậy.
“Tôi tên Tiểu Ha.” Người đàn ông nói: “Hẳn là anh đã từng thấy ảnh chụp của tôi rồi, tôi làm việc cho Securitus.”
Tiểu Ha nói lúc ấy bị đuổi giết, hoảng loạn không chọn đường chạy, sức cùng lực kiệt hôn mê, ai ngờ Đàm Miện rán gà thơm như vậy, thành công đánh thức hắn đang hôn mê.
Đàm Miện không phủ nhận, sau khi Chúc Sướng bị Andrew tóm gọn, hắn đã từng giúp đỡ cậu xâm nhập vào hệ thống công ty, “Tiểu Ha” trong trí nhớ tên là Mikhail, em họ của Andrew, nguyên lão đứng đầu trong công ty. So với tên thanh niên tóc rối bù, cười ngây ngô này thì không giống chút nào.
Nếu Đàm Miện biết thể hiện cảm xúc, anh đã sớm nổi giận lôi đình, đáng tiếc mặt anh vẫn luôn mang vẻ “không có hứng thú với ham muốn trần tục”, rút bàn tay khỏi tay Tiểu Ha, hỏi: “Vậy sao cậu không quay về?”
“Anh rán gà ngon quá, tôi có thể ăn thêm mấy miếng không?” Dường như Tiểu Ha không cảm nhận được sự tức giận của anh, lấy lòng dính lên: “Rất thích đuôi của anh.”
Lúc này Đàm Miện mới để ý, đuôi của hai người không biết từ lúc nào đã quấn lấy nhau, một cái vàng trắng một cái đen trắng, cái đuôi kia tự tiện cọ cọ, thỉnh thoảng còn dán chặt lên, có chút kỳ diệu.
“Tôi không cho phép cậu ngủ chung.” Đàm Miện muốn đẩy hắn xuống, lại bị Tiểu Ha cuốn đuôi càng chặt, nghe hắn nói: “Nơi tôi ở có người canh giữ, không thể trở về, chỉ nửa tháng thôi, tôi thông minh lắm, có thể giúp anh làm việc.”
Đàm Miện: Tôi không thấy thế đâu.
Mấy ngày sau, Phong Tứ bị bắt, Đàm Miện nhìn Husky đang chui vào ổ chăn, vò đầu hỏi: “Cậu có thể đi chưa?”
“Tôi thích ở cạnh anh, đây là lương của tôi, về sau thức ăn cho chó cũng là của anh, anh không mở miệng tôi sẽ không ăn vụng nữa. Thu lưu tôi được không?” Tiểu Ha chớp đôi mắt lam, trông mong nhìn anh: “Loài chó chúng tôi sẽ không nói dối.”
Mãi về sau này, Đàm Miện mới hiểu rõ một chuyện: Hắn không phải người, Tiểu Ha thật sự là chó.
Chủ tiệm Đàm Miện lần đầu không mở hàng đúng giờ nằm lên đám lông mềm mại, nhe răng trợn mắt, giọng nói khàn khàn: “Không phải tôi đã nói là muốn nghỉ ngơi sao?”
Tiểu Ha cẩn thận thoa thuốc cho anh, vô tội nói: “Nhưng trông anh đâu giống không thích đâu.” Không bằng nói dù là khóe mắt đỏ bừng, khuôn mặt Đàm Miện vẫn rất “bình tĩnh”, khiến hắn càng muốn làm bậy.
Thật lâu về sau, Đàm Miện mới nhớ ra: “Rõ ràng cậu biết mình đang làm gì, sao lúc ấy còn phá tiệm tôi?”
Bằng không anh sẽ không đưa tôi về nhà, Tiểu Ha chớp chớp mắt, vẫy vẫy cái đuôi: “Bởi vì tôi thích mùi của anh, nếu không ở cạnh tôi, tôi phải khiến xung quanh ngập tràn mùi của anh.”
Đàm Miện: …… Làm sao bây giờ, hôm nay lại bị Husky chọc tức mất rồi.
******************
Chú thích:
(1) Mắt lam tam hỏa (蓝眼三火): Đây thường là giấu hiệu nhận biết Husky giống tốt, ba nét giữa trán tạo thành chữ hỏa (火).
Toàn văn hoàn