Lần đầu là tác dụng của thuốc, lần này Chúc Sướng rất thanh tỉnh, cậu nhìn đến khuôn mặt của Andrew, say mê như vậy, điên cuồng như vậy, không có bất cứ ngụy trang nào, tất cả đều là vì mình.

Lẳng lặng rúc vào ngực Andrew, lưng Chúc Sướng dán vào ngực người nọ, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay vẽ hình xoắn ốc lên mu bàn tay đối phương. Cậu tự nhủ, làm như vậy là để đối phương bước đầu buông lỏng cảnh giác, tìm lấy cơ hội trốn chạy, còn trong quá trình đó mục đích có biến chất hay không thì không quan trọng.

Đêm nay Chúc Sướng lại mơ thấy trước kia, cậu ôm lấy bé chó lông xù bên bờ biển, ánh mặt trời sưởi ấm toàn thân thật dễ chịu, không có quái vậy đuổi theo sau, cậu gối lên chiếc bụng mềm mại của bé chó, bên tai rì rào tiếng sóng vỗ dập dìu.

Ngay lúc cậu mơ thấy bé chó lớn lên cùng mình, bọn họ cùng nhau nướng BBQ trên bờ cát, mùi thơm của cá nướng càng lúc càng nồng, bụng không nhịn được kêu “rột rột”, không khỏi mở mắt: “Thơm quá.”

Trong chăn còn vương lại hơi ấm của Andrew, Chúc Sướng ngồi dậy, đảo mắt nhìn máy tính bảng đầu giường, tiếng sóng biển phát ra từ nơi này, mùi cá nướng từ bên ngoài luồn qua khe cửa chui vào mũi.

“Ngủ ngon không?” Nghe thấy tiếng bước chân, Andrew ở phòng bếp xoay người, nhìn Chúc Sướng mặc áo khoác của mình, đáy lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng nói: “Tiếng ồn trắng(1) có thể giúp an thần, hy vọng em thích.”

“Ừm,” Chúc Sướng xoa xoa mặt, lười biếng duỗi eo, tùy ý đi đến sau lưng hắn, nhón mũi chân, đầu gối lên vai hắn: “Sao lại chiên cá?”

“Hôm nay phải ra ngoài, tiêu hao nhiều thể lực, phải ăn nhiều protein chút.” Andrew rũ mắt xuống, từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể thấy cổ áo bán mở của Chúc Sướng, trên làn da trắng nõn bóng loáng ẩn dưới lớp áo mơ hồ có thể thấy dấu vết đêm qua hắn để lại, không tự giác nuốt nước bọt: “Không thích thì tôi đổi nhé?”

“Thích,” Chúc Sướng duỗi tay lấy nước ép dưa hấu đặt bên bàn, cắn ống hút nhìn dáng vẻ sửng sốt của hắn, thúc giục nói: “Đừng ngẩn ra nữa, làm nhanh lên, tôi muốn ra ngoài.”

Lấy lại tinh thần, Andrew tắt bếp, cười hỏi: “Em đã đọc giới thiệu buổi triển lãm mới chưa? Thấy hứng thú với cái nào không?”

“Hệ thống tuần tra,” Đầu ngón tay Chúc Sướng gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi mắt đen bóng bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng để lộ nụ cười khiêu khích: “Tôi muốn biết có thể phá giải trong bao lâu.”

Andrew rất thích dáng vẻ tự tin của cậu, ngồi xuống đối diện, thong dong nói: “Tôi mỏi mắt chờ mong.”

Đã ba ngày rồi không bước ra khỏi nhà, Chúc Sướng rời khỏi cửa lớn, ngẩng đầu, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân, đến lòng người cũng rực rỡ hẳn lên.

Lái xe đỗ trước mặt cậu, Andrew mở cửa, hỏi: “Đến hội trường trực tiếp hay là đi tham quan nơi khác trước?”

“Trực tiếp đi.” Chúc Sướng không chút khách khí ngồi vào ghế phụ: “Lỡ may bị mai phục thì làm sao giờ?” Cậu vẫn còn yêu đời lắm.

Hội trường triển lãm nằm trong tòa cao ốc thương nghiệp CBD, Andrew đầu tiên là đi lộ tuyến thuộc hạ vạch ra, sau khi đi qua lộ tuyến thị trường, hắn cố ý thả chậm tốc độ.

Chúc Sướng đi dọc đường vẫn luôn quan sát ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn đám đông ồn ào, cách lớp cửa kính mỏng thôi mà cứ như là một thế giới khác. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nghĩ, nếu thật sự Andrew có thể giải quyết Phong Tứ, không chừng cậu có thể trải nghiệm cuộc sống phố phường.

Yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt Chúc Sướng, Andrew không nói gì, thuận lợi lái xe vào bãi đỗ, lên tiếng: “Tới rồi.”

Bước xuống xe, Chúc Sướng thấy Andrew đỗ ngang xe ở giữa, âm thầm nắm tay: Tương lai nhất định phải thử cái kiểu khoe hàng này mới được.

Thang máy được chọn dùng là thang máy an toàn bậc nhất sử dụng hệ thống quét tròng đen mắt, dường như Andrew đoán được suy nghĩ của cậu, thấp giọng nói: “Về sau em có thể tùy ý ra vào, nhưng đối với em mà nói, chỉ sợ việc phá giải cũng không phải là khó, tôi đoán đúng không?”

Chúc Sướng nâng mi: “Muốn thử không?”

Không chờ Andrew trả lời, cửa thang máy đã chậm rãi mở ra, con đường lộ ra trước mặt hai người, ánh mắt Chúc Sướng tỏa sáng: Họ như đang đi vào một nơi tồn trữ báu vật vậy.

Áo chống đạn, thiết bị cảm ứng bằng tia hồng ngoại…… Không hổ là Securitus trứ danh, Chúc Sướng nhịn không được chậc lưỡi, các loại thiết bị bảo an muôn màu cậu từng thấy hay chưa từng thấy đều đặt trong hộp kính trưng bày.

Dường như đoán được tâm tư của cậu, Andrew đưa một chiếc thẻ từ cho cậu: “Giao quyền hạn lớn nhất cho em, em cứ chọn cái nào em thích xem.”

“Anh nói đấy nhé.” Hai mắt Chúc Sướng tỏa sáng lấp lánh, lập tức đi tới phòng hệ thống nhận diện vật sống ở đầu tiên.

Bộ hệ thống này tên là “Bổ Phong”, nghe nói có trang bị công năng trinh sát, có thể kiểm tra đo lường phát hiện ra bất cứ kẻ xâm nhập nào, tạm thời chưa mang đi thực nghiệm, Chúc Sướng tò mò xem xét nó thật lâu.

Ngay khi Chúc Sướng gần phá giải được, đèn trên kính triển lãm lóe lóe, hiện lên một dấu “!” màu đỏ, bản năng cảnh giác trời sinh khiến cậu nhảy lui ra sau một bước. Trong nháy mắt, Andrew phía sau đột nhiên ôm cậu nhào qua một bên, ngay sau đó một tiếng “Bùm” thật lớn vang lên.

Trần nhà ầm ầm sập xuống, một con hổ mang chúa nhảy ra từ lỗ thông gió, suýt nữa đã cắn trúng Chúc Sướng đứng trước tủ kính.

Hiển nhiên là Phong Tứ gần đây bị Andrew vây chặn truy ép tới đỏ cả mắt, không tiếc tự mình ra trận, cái lưỡi rắn màu đỏ máu thò ra kêu “Khè khè”, đằng đằng sát khí.

Tránh đi cái đuôi rắn quét ngang qua, Andrew bảo vệ Chúc Sướng phía sau, nhỏ giọng nói: “Tôi đánh lạc hướng hắn, kia là phòng an toàn, đi mau.”

Do dự trong nháy mắt, Chúc Sướng hạ quyết tâm, nhân lúc Andrew ngăn cản Phong Tứ tấn công mà chạy đến cạnh phòng an toàn, rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Đuôi rắn của Phong Tứ to bằng nửa người, thủy tinh công nghiệp bị quét ra thành từng mảnh vỡ, Andrew thông qua phòng thủ cùng công cụ miễn cưỡng chống được, nhưng đối phương có lợi thế về hình thể, bản thân Andrew lại có vết thương cũ, chỉ sợ không chống được bao lâu.

Mắt thấy tình cảnh của Andrew càng thêm xấu, tầm mắt Chúc Sướng dừng trên một chiếc kính thủy tinh cách cậu gần nhất, trong đầu chợt lóe ra dòng chữ mấu chốt của bộ thiết bị này: Phát động truy kích.

“Rầm.” Thủy tinh trong sảnh vỡ đầy đất, Andrew chật vật lăn lộn tránh đuôi rắn, không ngờ con rắn kia đã canh dịp đó há chiếc miệng to như bồn máu, ngậm hắn vào mồm.

“Pằng pằng pằng.” Ngay khi miệng rắn treo Andrew trên không, muốn nuốt sống hắn, một lượng lớn đạn gây mê cắm vào đầu gã, con rắn khổng lồ vừa rồi còn tác oai tác quái chỉ có thể không cam lòng mà há miệng, nằm xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy.

Tựa vào cạnh tường há miệng hít thở, Andrew nhìn về phía Chúc Sướng bên kia, khớp xương nắm lấy vũ khí trắng bệch, nhìn Phong Tứ ngã xuống nhưng vẫn chưa thôi cảnh giác.

Andrew giãy giụa bò dậy, cửa thang máy lần nữa mở ra, đội ngũ bảo an nghe thấy tiếng động cuối cùng cũng đuổi tới, dọn sạch hiện trường.

“Giao gã cho cảnh sát đi.” Andrew điều chỉnh lại nhịp thở, có điều sau khi ra nhiệm vụ cho cấp dưới thì đi xuyên qua mặt đất hỗn độn đến cạnh người Chúc Sướng, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Em lại cứu tôi lần nữa.”

Nghe được âm thanh của hắn, Chúc Sướng vốn căng thẳng ngẩng đầu, cứ như đang cố gắng phân tích tình hình ngay lúc này. Mười lăm phút trôi qua, Andrew yên lặng canh bên cạnh cậu, không ai nói câu nào.

Nhìn Phong Tứ bị cảnh vệ khống chế, Chúc Sướng chậm rãi buông vũ khí trên tay xuống, ánh mắt mịt mờ không có tiêu cự: “Đừng nói như vậy.”

Hai người đỡ nhau đứng lên, Andrew cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu, dắt cậu rời khỏi triển lãm, lần nữa quay lại bãi đỗ xe, mở máy sưởi trên xe ra, cẩn thận đưa tay lên thổi thổi.

Chúc Sướng nhìn chằm chằm động tác của Andrew, đầu ngón tay giật giật, lại không hề rút ra.

Bên trong xe rất yên lặng, những hỗn loạn vừa rồi cũng dần dần lắng xuống, Andrew khàn giọng nói: “Khi còn nhỏ em bảo vệ tôi, bây giờ có thể cho tôi cơ hội bảo vệ em không?”

Chúc Sướng hơi hé miệng, một lát sau lại nghẹn giọng nói: “Tôi biết anh nghĩ gì, nhưng Chúc Sướng lúc nhỏ đã chết rồi.”

Bây giờ cậu không phải là thiếu niên vô lo vô nghĩ kia nữa, khác một trời một vực với Chúc Sướng mà Andrew gặp được năm đó.

“Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ đổi câu khác, tôi có thể làm quen với em lần nữa không?” Andrew nắm lấy tay cậu, ánh mắt vẫn ấm áp như khi mới gặp nhau: “Xin chào, tôi tên Andrew, có thể mời em ăn bữa cơm không?”

**************************

Chú thích:

(1) Tiếng ồn trắng (White noise): Là những âm thanh đặc biệt được sử dụng để giúp con người loại bỏ đi những tiếng ồn khác xung quanh mình. Tiếng ồn trắng có thể là tiếng mưa, tiếng sóng vỗ, tiếng máy sấy tóc hay tiếng suối chảy xuôi dòng… Tiếng ồn trắng thường được sử dụng để hỗ trợ chứng mất ngủ, giúp con người ngủ sâu và ngon giấc hơn. Ngoài tiếng ồn trắng ra thì còn sáu loại tiếng ồn khác là tiếng ồn hồng, tiếng ồn nâu, tiếng ồn xanh dương, tiếng ồn tím, tiếng ồn xám và tiếng ồn đen (hay còn gọi là tiếng ồn câm).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play