*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mặt trời chiếu lên người thật dễ chịu, Chúc Sướng cuộn tròn trong một cái ôm ấm áp vững chãi, tay cậu vẫn còn duy trì hành động nắm chặt tay Andrew trước khi ngủ, sau lưng truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của người nọ, ánh sáng tươi đẹp chiếu vào thủy tinh, ánh sáng khúc xạ chói mắt khiến cậu hoảng hốt, cả người bị vây trong cảm giác an tâm khó có thể chống cự.

Cậu đã quên mình bao lâu rồi chưa được ngủ một giấc an ổn như vậy, không có ác mộng, không có cảnh giác tùy thời có thể đứng dậy chạy trốn, Chúc Sướng vùi đầu vào cánh tay Andrew cọ cọ, dường như không muốn tỉnh lại.

Đêm qua cậu tự chủ động sa ngã, tưởng Andrew sẽ thừa cơ tấn công, nhưng mà đối phương không làm.

Andrew chỉ cẩn thận ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng cậu, một lần lại một lần, thỉnh thoảng hôn lên môi cùng thái dương của cậu, kiên nhẫn trấn an: “Tôi ở đây, đừng sợ.”

Ngược lại còn chứng minh, con chó này nếu như không muốn thì hoàn toàn có thể khắc chế, đáng sợ tới mức nào.

Nghĩ tới điểm này, trong lòng Chúc Sướng vừa sinh ra chút ỷ lại, bỗng dưng trợn trừng mắt, xoay người, không kịp chuẩn bị đối diện với một đôi mắt xanh lam: “Em tỉnh rồi à? Có đói không?”

“Hơi đói,” Dù Chúc Sướng không muốn thừa nhận, hai người vẫn nên “thẳng thắn thành khẩn thì được khoan hồng”, nhưng khi cậu đối mặt với Andrew sẽ không thấy căng thẳng nữa, thấy người nọ tới, theo bản năng kéo tay đối phương: “Cho tôi sờ lông anh được không?”

“Em thích chó ư?” Andrew trông rất vui, chớp mắt đã biến thành một con chó lớn lông sẫm dụi vào ngực Chúc Sướng, hai chân ôm lấy tay cậu, cái đuôi xù lông vẫy qua vẫy lại.

“Thích,” thất thần trả lời một câu, tối qua có hình ảnh chợt lóe qua đầu Chúc Sướng, cậu muốn xác nhận, con chó trong trí nhớ cũng xù xù to lớn như thế, động tác khựng lại: “Chân sau của anh là chuyện gì đây?”

Dưới lớp lông dài đậm, hai chân sau của chó có hai chiếc đinh thép bị che khuất, đã khép miệng vết thương.

“Khi còn bé gặp chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì tàn phế.” Tròng mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Chúc Sướng, Andrew suy đoán xem cậu đã nhớ lại được bao nhiêu, hàm hồ nói: “Về sau về nhà phải làm giải phẫu tiếp.”

“Còn đau không?” Lông chó mềm mại mượt mà, suy đoán trong lòng Chúc Sướng càng thêm chính xác, khi sờ đến vết thương nhàn nhạt bên tai chó, cậu như bị bỏng mà rụt tay lại: “Tôi muốn uống nước.”

“Không đau.” Thu phản ứng của cậu vào mắt, Andrew gục đầu, nhảy xuống đất, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Tôi cũng hơi đói rồi, đi nấu bữa sáng đây.”

Nhốt mình trong nhà tắm, Chúc Sướng hất nước lạnh lên mặt mình, cậu biết vì sao khi hai người mới gặp Andrew đã phản ứng như vậy, đáng tiếc cậu thà để hắn nghĩ mình chết rồi thì hơn.

Cho dù như thế, cậu vẫn bình tĩnh lại, đi ra phòng khách, đảo mắt nhìn Andrew mặc tạp dề nấu cơm, nhịn không được thầm cảm thấy vui mừng, bé chó của cậu vẫn còn sống, hơn nữa sống còn tốt hơn cả cậu.

“Em thích ăn dưa hấu à?” Thấy cậu nhìn miếng dưa hấu trên tay mình nở nụ cười, Andrew ngẩn người, đây là lần đầu tiên Chúc Sướng cười với hắn sau khi dọn vào ở, tuy rằng là vì dưa hấu: “Trong tủ lạnh vẫn còn.”

“Ừm,” Thật là ngốc, Chúc Sướng ngồi xuống cạnh bàn, nâng cằm lên hỏi: “Khi nào chúng ta có thể ra ngoài chơi?”

“Cuối tuần, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài.” Andrew đặt đĩa salad đã làm xong trước mặt cậu: “Em muốn đi đâu?”

Muốn đến nơi nào dễ trốn chút, Chúc Sướng thầm nghĩ, kết hợp với địa hình xung quanh, trong đầu cậu đã nảy ra mấy chiến lược chạy trốn.

“Được,” Andrew sảng khoái đồng ý, không khí bữa sáng giữa hai người vô cùng trầm mặc, mãi tới khi buông dao nĩa, hắn mới mở miệng: “Tôi sẽ tin em một lần.”

Ánh mắt Chúc Sướng lạnh lùng: “Có ý gì?”

“Nếu em chỉ đơn thuần là muốn ra ngoài chơi thật vui, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn em.” Hắn hy vọng không làm Chúc Sướng khó chịu, giấu này giấu nọ, không bằng nói thẳng ra trọng điểm: “Nếu em muốn mượn cơ hội thoát thân hoặc liên lạc với Phong Tứ, vì an toàn của em, có thể tôi sẽ áp dụng chút biện pháp.”

Nĩa bạc trên tay Chúc Sướng chĩa thẳng vào yết hầu hắn: “Tôi không phải thú cưng của anh.”

Andrew nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cậu, thở dài một hơi: “Tôi cũng không dám nghĩ như vậy.”

Bữa sáng tan rã trong không vui, chờ Andrew đi làm rồi, trong phòng im ắng, chỉ có tiếng Chúc Sướng gõ bàn phím. Nếu Chúc Sướng đặt uy hiếp sự an toàn của mình vào mắt, mấy năm nay cậu đã sớm bị dọa hỏng gan, xác định kế hoạch chạy trốn xong, bước tiếp theo chính là tìm “Đồng lõa”, chuẩn bị công cụ.

Cậu đăng nhập vào tài khoản mạng tư nhân, đổi ID của mình thành “Cửa sắt hóa song sắt” phù hợp với tình hình, nhấp chuột vào hình đại diện của bạn thân tên “Không chán đời” ——

Cửa sắt hóa song sắt: “Giúp tôi mang ít đồ qua, mấy ngày nữa tôi tự do, thù lao gấp đôi.”

Không chán đời: “Không phải chứ? Không phải cậu nói đang ăn bám chủ Securitus sao? Hắn bỏ mặc cậu à?”

Cửa sắt hóa song sắt: “Thấy ID tôi chứ? Tôi ở chỗ hắn vốn không có tự do.”

Không chán đời: “Cái đó cũng phải nói lại, cậu tùy tiện hiện thân, mất đi tự do của mình.”

Người đầu kia máy tính là người Chúc Sướng tin tưởng nhất, hắn không chỉ thứ gì cũng có thể đào ra, quan trọng là tin tức nhạy bén, từng giúp Chúc Sướng chạy trốn vô số lần.

Không chán đời: “Theo tôi biết, Phong Tứ đang tạo áp lực lên Securitus, ép bọn họ giao cậu ra, nhưng sếp của bọn họ khá là kiên định, cậu ở cùng hắn là an toàn nhất.”

Cửa sắt hóa song sắt: “Nhưng hắn có thể chống trụ bao lâu?”

Không chán đời: “Nếu may mắn thì không chừng cậu có thể thoát khỏi Phong Tứ, kiên nhẫn chút đi, tôi nói thật, tôi không muốn mất đi người bạn như cậu, cậu cũng là người rõ thủ đoạn của Phong Tứ nhất mà.”

Cửa sắt hóa song sắt: ……

Không ngờ lại bị bạn thân từ chối, Chúc Sướng khép máy tính, nhìn thoáng qua trái cây cắt miếng bỏ trên đĩa, lấy di động ra gửi tin nhắn.

*

Trong phòng tổng giám đốc Securitus, người xã giao kiêm tình báo của giám đốc —— Husky đang thảo luận sách lược đối phó với Phong Tứ, mắt thấy đối phương nhận được một tin nhắn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi thì như gặp phải ma: “Làm gì mà cười như được mùa vậy?”

“Em ấy nói cuối tuần muốn đi tham quan triển lãm của chúng ta,” Andrew hoàn hồn: “Cuối câu còn bỏ thêm cái biểu cảm hình dưa hấu, thật đáng yêu.”

Husky hoài nghi: “Anh xác định hắn không phải đang thăm dò anh chứ?”

Andrew cười nói: “Tôi biết đây là mục đích của em ấy, để em ấy hiểu biết thực lực công ty chúng ta có thể khiến em ấy an tâm hơn.”

Chủ yếu hắn không ngờ Chúc Sướng sẽ chủ động phá tan cục diện bế tắc, nếu không phải đang trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, hắn sẽ lập tức mang đối phương đi ngay.

Husky trầm tư một lát, hỏi dò: “Anh có nghĩ tới chuyện nếu việc này kết thúc, vẫn không nắm bắt được trái tim của hắn thì phải làm sao không?”

Đây không phải tạt bát nước lạnh lên mặt sếp, Husky cũng biết Chúc Sướng là một nhân tài hiếm có, cũng tán đồng đối phó với Phong Tứ, nhưng cậu ta muốn biết Andrew tính toán thế nào.

“Vậy ít nhất em ấy sẽ được tự do.” Đối diện với Husky kinh ngạc đến không khép được miệng, Andrew xoa xoa thái dương, bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng em ấy có thể ở lại, tôi sẽ không ép, thiên tài như em ấy không nên bị loại người như Phong Tứ ép đến mức lưu lạc khắp nơi.”

Husky đồng ý: “Đúng vậy.”

Khi Andrew kết thúc công việc về tới nhà, Chúc Sướng vừa mới giải quyết nan đề kỹ thuật tối hôm qua, giang rộng tay chân nằm trên sofa xem TV, thấy hắn trở về, lười biếng ngẩng đầu lên: “Ăn hết dưa hấu rồi.”

“Ngày mai cắt cho em mẻ khác.” Andrew cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh cậu, tiện tay cầm lấy nước dưa hấu trên bàn trà: “Tôi đã sắp xếp công việc rồi, ngày mai là có thể đi triển lãm với em, em có tiện không?”

“Ngày nào tôi cũng ở đây, có gì mà không tiện?” Chúc Sướng ngồi dậy, đặt tay lên vai hắn, chớp chớp mắt: “Nghe nói công ty anh phụ trách mở hội triển lãm cá nhân, hai ngày nay không hẹn mà có người phá hoại, anh không lo à?”

“Chẳng phải bảo an tồn tại để giải quyết những việc này sao?” Andrew nhấp một miếng nước dưa hấu, ngọt quá, là khẩu vị của Chúc Sướng: “Nói không chừng còn phải cảm ơn đối phương giúp chúng ta tuyên truyền trình độ nghiệp vụ.”

Chúc Sướng cướp lấy nước trái cây trên tay hắn, lần nữa nằm xuống: “Dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối này của anh thật là thiếu đánh.”

Rõ ràng hồi nhỏ đáng yêu như vậy mà, Chúc Sướng nheo mắt lại, tùy ý đánh giá Andrew đã thay quần áo đi về phía bếp, cậu nhìn chằm chằm người nọ cầm lấy cái tạp dề chiều nay bị cậu dùng son môi vẽ hình hoa hồng lên, sau đó thản nhiên mặc vào.

“Rất đẹp, tôi rất thích.” Dường như biết Chúc Sướng đang quan sát mình, Andrew dùng kỹ năng cắt hoa quả thần sầu, “cạch cạch cạch” cắt thành từng miếng dày mỏng cân đối.

Hắn xắn ống áo đến tận khuỷu tay, đường cong cơ bắp tràn ngập sức bật hiện ra, năm ngón tay nắm dao lộ rõ khớp xương, trong đầu Chúc Sướng bỗng bật ra một câu: Đàn ông lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

“Trông em đêm nay có vẻ vui nhỉ?” Dọn xong bát đĩa, Andrew vừa ngẩng đầu đã thoáng thấy Chúc Sướng dùng gối ôm che miệng cười trộm, khóe môi hơi câu lên: “Là bởi vì ngày mai được ra ngoài chơi à?”

“Chừng nào anh đoán trúng tâm tư của tôi, tôi sẽ nói cho anh biết.” Nhẹ nhàng nhảy xuống đất, Chúc Sướng xỏ dép lê chạy đến bên bàn ăn, ngồi xuống cạnh hắn, đùa giỡn hỏi: “Tay nghề nấu ăn của anh luyện từ đâu ra thế? Hôm nào dạy tôi đi.”

“Khi còn nhỏ,” Ánh mắt Andrew thoáng ảm đạm, trong đôi mắt xanh lam hiện lên chút mờ mịt, bâng quơ nói: “Một là vì từng bị người ta suýt nữa hạ độc, hai là cẳng chân không linh hoạt, không nhờ được anh em, chỉ có thể nghĩ cách để mình no bụng, xem như trong họa có phúc.”

Rõ ràng salad dưa Hami(1) ngọt như vậy, trong lòng Chúc Sướng lại chua xót vô cớ, lẩm bẩm nói: “Đinh thép của anh……”

“Bây giờ không còn cảm giác gì nữa rồi.” Andrew nhún vai, nửa ghẹo nói: “Chỉ là mỗi lần qua cửa an ninh đều không tiện thôi.”

Ăn uống no nê, hai người chiếm hai góc sofa, một người kiểm tra sắp xếp nhân viên triển lãm ngày mai, một người chơi game, không cần thiết phải tìm chuyện nói, cứ như thói quen y hệt nhau đã hình thành từ trước.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khóe mắt Andrew chú ý tới người ngồi đối diện mình ngáp một cái, thuận thế buông máy tính trong tay, nói ra câu khiến Chúc Sướng suýt nữa thì ngã: “Trễ rồi, có muốn cùng tắm không?”

Cái gì nên tới vẫn phải tới, một tay Chúc Sướng cứng đờ nắm cổ áo, cố gắng bình tĩnh: “Được thôi, có gì mà không dám.”

Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, Chúc Sướng ngâm mình trong bồn, hơn nửa cái đầu chìm dưới nước, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngắm trộm Andrew đang xả nước qua kính thủy tinh.

Cảm giác khi thanh tỉnh không hề giống nhau, Chúc Sướng nuốt nước bọt, trong sương mù mịt mờ vẫn có thể thấy rõ dáng người cao lớn của người nọ, tự an ủi mình: Trông cái thân hình còn hơn cả nam người mẫu này đi, còn có cả tiền vốn, cái này không tính là thua thiệt.

Tắm vòi sen xong, Andrew đi đến cạnh bồn tắm, mặt Chúc Sướng bị hơi nóng hun đến mức đỏ lên, màu nước tắm trắng ngà dập dờn che khuất cơ thể người nọ, nghĩ đến quan cảnh dưới nước, lý trí của hắn gần như biến mất: “Đang nghĩ gì vậy?”

Chúc Sướng còn đang ngẩn người, lấy lại tinh thần, toàn bộ phía sau lưng đã nằm lọt trong ngực Andrew, ấm áp, chắc chắn như ban sáng, trên người đối phương có hormone đầy tính xâm lược khiến cậu choáng váng. Cậu vươn tay, cẩn thận mơn trớn chỗ bị thương trên đùi người nọ, cảm nhận đôi môi Andrew lướt trên vành tai mình, hơi thở ướt nóng phớt qua mặt: “Khoảnh khắc được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, tôi đã từng nghĩ, nếu có người ở cạnh tôi thì tốt biết bao. Nếu là em thì em có nghĩ vậy không?”

Vào thời khắc khó khăn nhất, có ai mà không nghĩ như vậy? Nhưng khi hiện thực quá mức tàn khốc, ảo tưởng cũng sẽ trở nên xa xỉ.

Vô số lần chui nhủi trong thùng xe, hẻm nhỏ, ban đêm ở bụi cỏ ven đường, Chúc Sướng sẽ thường nằm mơ thấy mình lúc còn nhỏ chơi đùa với bé chó ở công viên, vô lo vô nghĩ, thậm chí còn hy vọng mình không tỉnh lại.

Ngửa đầu tựa vào ngực hắn, Chúc Sướng nghe được tiếng tim đập của hắn, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, nhắm mắt lại, âm thanh như nhũn ra: “Mấy loại suy nghĩ này nên hạn chế đi, một khi mềm yếu sẽ có những chờ mong không thực tế.”

Đáy lòng Andrew chìm xuống, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay Chúc Sướng ở dưới nước lướt đến nơi nào đó, lại nghe cậu mềm mại nói: “Giống như vậy.”

Andrew mê muội cúi đầu, không thể nào dời tầm mắt được: Trong lớp sương mù mịt mờ, đôi mắt đen của Chúc Sướng ngập nước, cánh môi như hoa anh đào, hơi thở hai người hòa vào nhau, càng lúc càng gần……

*******************

Chú thích:

(1) Dưa hami: Là loại dưa hấu ruột vàng, cung cấp nhiều chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể như vitamin C, viatmin B, carotene,… Vì vậy, dưa vàng có tác dụng bồi bổ và tăng sức đề kháng rất tốt, hợp với những người thiếu máu, người gầy.

cong-dung-cua-dua-luoi-cac-loai-tren-thi-truong-v-11

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play