*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư thả ngâm bồn tắm mát xa tinh dầu xong, Chúc Sướng thoa thuốc cho mình, dùng cả buổi chiều lật tung nhà Andrew lên, kết quả lại khiến cậu thất vọng tới cùng cực.

Tia hồng ngoại thăm dò + phân biệt nhiệt độ + quét tròng đen còn chưa đủ, khóa mật mã trí năng cùng với những thiết bị mà có thể Chúc Sướng chưa phát hiện ra, hệ thống an ninh trong căn nhà này còn nghiêm ngặt hơn ở ngân hàng, quả là bức tường phòng thủ kiên cố.

“Đến mức này sao?”

Tính sơ qua toàn bộ phí tổn, Chúc Sướng cười tự giễu: Không ngờ mình lại đáng giá như vậy.

Chạng vạng, Andrew xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn, vừa mở cửa ra đã thấy ngay Chúc Sướng thay bộ đồ ngủ chuẩn bị sẵn trong tủ quần áo, nằm ườn trên sofa chơi game, khuôn mặt hắn giãn ra:

“Tôi về rồi, quần áo có vừa không?”

Chúc Sướng mặc kệ hắn: “Hừ.”

Đối với phản ứng không ngoài dự đoán, Andrew thả túi xuống, đi đến sau sofa, cúi người xoa tóc cậu, cưng chiều cười nói:

“Em không nói cho tôi biết tối nay muốn ăn gì, tôi đành phải tự lên thực đơn vậy.”

Giận dỗi đánh tay hắn ra, Chúc Sướng đổi thành một tư thế thoải mái, lười biếng trả lời:

“Tôi muốn ăn cơm hộp.”

Andrew cởi áo khoác, thay tạp dề vào, vén tay áo lên, nhẹ nhàng nói:

“Vậy em chịu khó chờ chút, cơm hộp của em sáng nay tôi cho người tra rồi, trong đồ uống có bỏ thuốc.”

Hắn còn chưa dứt lời, Chúc Sướng đã ngồi bật dậy, liên tiếp ép hỏi:

“Bỏ thêm gì? Là loại thuốc nào? Ai làm?”

“Chưa biết thành phần cụ thể, nhưng mà cứ nên cẩn thận thì hơn.”

Andrew hơi nhíu mày, cúi đầu làm bộ tập trung xử lý nguyên liệu nấu ăn, cố gắng bình tĩnh nói:

“Theo dõi người khác cũng cần thời gian, em cứ ở đây tĩnh dưỡng, đừng nghĩ gì hết.”

“Chậc.”

Hồ nghi đảo mắt nhìn hắn một cái, Chúc Sướng lại nằm xuống, cả người bám vào sofa, tiện tay dùng gối ôm che mặt lại, nhịn không được chửi thầm:

Con chó ngốc này có phải đang nói dối không? Tốt xấu gì cũng là công ty lớn, hiệu suất như vậy mà để truyền ra thì mất mặt quá đi, không bằng để ông đây ra tay còn hơn. Không phải đang kéo dài thời gian lấy cớ chứ?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, Andrew ho nhẹ một tiếng, ngữ khí dịu dàng:

“Lúc tôi mua căn phòng này đã nghĩ đến việc cần phải trang hoàng phòng bếp kiểu bán mở, có thể vừa nhìn em vừa làm đồ em thích ăn, mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy.”

Đồ biến thái!

Ôm gối che mặt trợn trắng mắt, Chúc Sướng cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy Andrew vậy mà đích thân xuống bếp nấu cơm thật, theo bản năng cảnh giác hẳn.

Lỡ may đồ ăn bị bỏ thuốc……

Nhận thấy tầm mắt bên sofa kia, phảng phất đoán được suy nghĩ của cậu, Andrew cười khẽ:

“Em yên tâm đi, tôi ăn chung mấy món này với em, chiều nay hẳn là em đã xem phòng rồi, nếu tôi thật sự muốn làm gì em thì không cần dùng thủ đoạn đâu.”

Chút tâm tư đều bị bại lộ, Chúc Sướng vứt gối qua một bên, thẹn quá hóa giận:

“Đường đường là tổng giám mà còn tự mình nấu cơm tối, tôi ngạc nhiên không được sao?!”

Andrew không vạch trần cậu, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói:

“Về sau ngày nào cũng sẽ nấu cho em.”

Không chờ Chúc Sướng phản ứng lại, Andrew cởi tạp dề xuống, đi về phía sofa bế ngang cậu lên.

“Anh, anh muốn làm gì?”

Toàn thân đau nhức chưa khỏi, Chúc Sướng không ngờ hắn lại làm như vậy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi tay dùng sức đẩy hắn:

“Không phải muốn ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, tôi ôm em qua đó.”

Thu hết phản ứng của cậu vào đáy mắt, Andrew nhịn cười, vui vẻ thoải mái hỏi:

“Tôi ngửi thấy mùi thuốc trên người em, nghĩ em hẳn đã mệt lắm rồi, dứt khoát ôm em qua. Nếu như em muốn, chúng ta cơm nước xong sẽ tiếp tục……”

“Mệt! Siêu mệt!”

Một tay ôm lấy cổ Andrew, Chúc Sướng nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực hắn, một tay xoa cánh tay hắn ra vẻ nũng nịu:

“Tôi cảm thấy cả tuần này đều mệt, sắp bị phế rồi.”

Tóc của cậu mềm mại mượt mà, cọ lên cổ Andrew như lông chim cào vào tim hắn, ngứa không thể tả.

Không tự chủ được siết chặt hai tay, Andrew hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi lá tre thơm mát trên người cậu, tim đập dữ dội như muốn phá tan lồng ngực.

“Không biết mấy món này có hợp khẩu vị của em không?”

Nhẹ nhàng đặt cậu xuống ghế, Andrew chặn lại những dòng suy nghĩ không thể cho ai biết, đầu ngón tay lưu luyến mơn trớn sườn mặt bóng loáng không rời, nghẹn giọng hỏi:

“Muốn uống gì?”

“Nước dưa hấu.”

Mắt liếc thấy khóe miệng câu lên của Andrew, Chúc Sướng khó có khi nóng mặt, quật cường ngẩng đầu:

“Có gì đáng cười không? Lúc nào cũng phải duy trì thanh tỉnh, cái này gọi là tu dưỡng nghề nghiệp!”

“Không buồn cười.”

Đổ một ly nước dưa hấu đưa tới tay cậu, Andrew ngồi vào bên cạnh, ân cần hỏi:

“Muốn ăn gì, anh giúp em?”

Một tay cầm lấy nĩa, Chúc Sướng giương mắt ngơ ngẩn, chậc lưỡi nói:

“Sao anh làm nhiều thế?”

“Nhiều à?”

Quay đầu nhìn thức ăn trên bàn một lượt, Andrew rót cho mình một ly rượu vang đỏ, nghi hoặc nói:

“Bởi vì không biết khẩu vị của em ra sao nên tôi đã giản lược đi rất nhiều. Chỉ có súp củ dền, khoai tây hầm thịt bò, phô mai hấp cà chua, hamburger, salad trộn olive. Món điểm tâm ngọt là tiramisu cùng bánh mousse lòng trắng trứng, lát nữa anh sẽ bưng lên. Nếu như những món này không hợp khẩu vị, đồ ăn Trung Quốc anh còn đang học làm, rất nhanh sẽ nấu được thôi.

Chúc Sướng:!!

“Em có thích không?”

Andrew không tự chủ được nắm chặt dao nĩa trên tay, mặt đầy chờ mong nhìn Chúc Sướng, cậu không chút khách khí múc một thìa salad lớn nhét vào miệng.

“Cũng được.”

Lúng búng đáp một câu, Chúc Sướng ngửi ra đây là salad trứng cá muối, thầm nghĩ là cái đắt tiền nhất, tạm thời bỏ qua cho hắn, được ăn chùa tội gì mà không ăn.

Mấy năm nay toàn ăn đồ ăn bên ngoài, cậu sắp quên mất cảm giác nếm vị hoa quả trên đầu lưỡi, Andrew dùng loại rau củ quả tươi mới nhất, phối hợp với trứng cá tầm muối Chúc Sướng thích nhất, khiến cậu không tự chủ ăn ngấu nghiến.

“Đừng vội, đây đều là của em, không đủ tôi sẽ làm tiếp.”

Andrew cưng chiều đẩy đĩa salad tới trước mặt cậu, thoáng thở phào nhẹ nhõm, còn lo cậu có tuyệt thực để kháng nghị hay không, xem ra là lo nhiều rồi, tận dụng cơ hội khuyên:

“Em gầy quá, về sau đừng ăn cơm hộp nữa, đối xử với mình tốt một chút, hơn nữa vận động với tôi nhiều lên.”

“Vận động gì?”

Chúc Sướng suýt nữa thì bị nghẹn, ngậm một miệng dưa ngọt, hoảng sợ xua tay:

“Không…… Ặc…… Khụ……”

“Tôi đang nói là vận động nhẹ, nếu em muốn làm chuyện khác, đương nhiên tôi không ngại.”

Mơn trớn lưng cậu một chút, ý cười trên mặt Andrew càng thêm đậm, dùng khăn giấy lau đi vệt nước trái cây trên miệng cậu, thâm sâu nói:

“Nhưng mà đêm nay vẫn nên tạm thời nhịn xuống thì hơn, sau này tôi nhất định sẽ đút em no, đừng có gấp.”

Nhìn sắc mặt Chúc Sướng từ đỏ thành trắng, từ nét mặt “tránh được một kiếp rồi” đến căng thẳng lần nữa, tâm trạng Andrew đột nhiên rất tốt, càng không thể rời mắt khỏi Chúc Sướng.

Hắn khẽ tựa lưng lên ghế, miệng nhấp chút rượu vang đỏ, bình thản bổ sung:

“Vì tương lai của chúng ta, em phải tăng cường rèn luyện, nâng cao sức chịu đựng. Như vậy em mới không giữa chừng ngất xỉu như hôm nay, đôi ta còn có thể “hàng đêm sênh ca”, đây là câu thành ngữ tôi vừa học được, dùng không sai chỗ chứ?”

Hàng đêm cái mả cha ông!

Hung hăng nhả ngọc phun châu trong miệng cho đỡ tức, trong lòng Chúc Sướng đã sớm băm vằm con cầm thú này thành trăm mảnh, không ép Andrew phá sản thì cậu không phải chuột tre nữa.

“Tôi nói này, không bằng để tôi ra ngoài tản bộ đi?”

Cơm nước nghỉ ngơi xong xuôi, Chúc Sướng bị Andrew kéo đến máy chạy bộ, giả vờ ngoan ngoãn đề nghị:

“Không phải hóng gió dễ tiêu hơn ư?”

“Buổi tối lạnh, không hợp.”

Nhẹ nhàng bẻ cây luyện lực tay(1) bốn mươi lăm ký thành hình chữ U, Andrew đứng trước cửa sổ sát đất trong suốt, đưa lưng về phía Chúc Sướng, xuất thần nhìn về ánh đèn ngoài cửa sổ, tỉnh táo đáp:

“Nếu như em muốn ra ngoài đi dạo, chờ thêm mấy ngày nữa tôi được nghỉ phép, chúng ta sẽ cùng đi.”

Chúc Sướng thỉnh thoảng ngắm trộm dáng hắn, sức bật đường cong cơ bắp hắn rất lớn, tản mát hormone giống đực mãnh liệt, đủ loại cảnh tượng xấu hổ ban ngày không thể khống chế mà hiện lên trong đầu.

Ngoại trừ bả vai rắn chắc, eo vai của Andrew vừa dẻo vừa dai, cảm xúc trên cơ ngực cũng rất ổn, vừa to vừa ấm, vô cùng an toàn.

Stop!

“Tôi thấy mệt rồi, anh cứ tiếp đi.”

Cuống quít nhảy khỏi máy chạy bộ, hầu kết Chúc Sướng lăn lên lăn xuống, cố gắng lắc đầu: Không phải chỉ là dáng người đẹp thôi sao, có gì đâu mà ghê gớm.

Xuyên qua cửa kính nhìn chằm chằm bóng dáng đang chuồn đi, ánh mắt Andrew phức tạp, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, tập trung luyện tạ trên người.

Dùng vòi sen tắm sơ qua, Chúc Sướng nằm trên giường, nâng notebook lên bắt đầu khổ chiến.

Mãi tới khi một bàn tay kiên định tắt màn hình của cậu đi, toàn thân rơi vào một cái ôm ấm áp, cậu mới ngạc nhiên phát hiện:

“Anh làm gì thế?”

“Muộn lắm rồi.”

Andrew hôn lên vành tai cậu, một tay ôm cậu, một tay lấy notebook ra:

“Vừa rồi em đi vào ngõ cụt, nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai đổi góc khác, không chừng có thể phá giải.”

“Hừ, chỉ còn chút nữa thôi.”

Chúc Sướng không phục mà lẩm bẩm một câu, tiện đà phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, toàn thân tức khắc cứng đờ, căng da đầu hỏi:

“Không phải anh nói đêm nay phải khắc chế sao?”

“Đúng vậy.”

Nhịn không được hôn lên mặt cậu, Andrew ôm lấy cậu, vô tội trả lời:

“Dù sao những gì nên làm chúng ta cũng đã làm, ngủ chung cũng không sao, không phải em cũng không ngại à?”

Bà mẹ nó ai bảo không ngại? Chúc Sướng cắn chặt răng, nghiến lợi mỉm cười:

“Tướng ngủ của tôi không đẹp, sợ quấy rầy anh……”

“Không sao, tôi không để ý.”

Không chờ cậu nói xong, Andrew nhét cậu vào chăn, cố ý thổi vào tai cậu, hạ giọng:

“Hẳn là em cũng ngủ chung với bạn trai cũ đúng không? Sao ngủ với tôi vẫn còn để ý.”

Bạn trai cũ?!

Tùy ý để Andrew ôm vào trong ngực, tâm tư muốn hộc máu Chúc Sướng cũng có rồi, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cuộc sống là một kẻ hấp diêm, nếu không thể phản kháng, vậy thì cứ hưởng thụ đi.

Tắt đèn đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại ánh sao, Chúc Sướng trợn to hai mắt, nằm thẳng đuột trên giường như con cá chết, trừng trừng nhìn trần nhà, nhận mệnh chờ bị ăn.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở trầm ổn hữu lực của Andrew, nhưng mà hắn chỉ ôm Chúc Sướng, dường như đã ngủ thật.

Bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió phất qua, mí mắt Chúc Sướng dần dần nặng đi, ánh sáng mờ nhạt trên trần nhà dần dần biến thành chòm nhân mã.

Công viên, xe tải, mưa, thùng rác, đập chứa nước, tiếng khóc……

Từng hình ảnh quen thuộc ập tới, cậu rơi vào dòng nước sâu không thấy đáy, toàn thân rét lạnh:

“Cứu tôi với!”

Ngay khi sắp bị nước lạnh ngập quá đỉnh đầu, tay bỗng nhiên được ai đó nắm chặt, âm thanh quen thuộc cắt qua như muốn nuốt sạch bóng đêm:

“Tôi ở đây, đừng sợ!”

Trong mắt vẫn còn mang theo chút hoảng hốt, thần trí tan rã của Chúc Sướng vất vả lắm mới hơi thanh tỉnh, không kịp phòng bị đối diện với con ngươi đen nhánh, trong mắt phản chiếu bóng dáng của cậu, ánh mắt ấm áp mà sáng ngời:

“Em ổn không?”

Andrew cẩn thận lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, dịu dàng vuốt tóc cậu, nhẹ giọng an ủi:

“Gặp ác mộng à? Không sao đâu, đã qua rồi.”

Như là tham lam độ ấm trên thân người nọ, Chúc Sướng ủ rũ chui vào ngực hắn, mặt dán lên bờ ngực phập phồng, mệt mỏi nhắm mắt lại:

“Lạnh quá.”

************************

Chú thích:

(1) Cây luyện lực tay:

gay-be-tap-co-tay-Power-Twister-thuc-te

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play