Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Đường Quả ngồi trên sô pha, mắt liếc về phía Lâm Dật Thỉ, cuối cùng đặt lên người Đường Tranh. Cô nheo mắt lại, hớp một ngụm rượu vang đỏ, dường như cũng không hứng thú với Lâm Dật Thỉ trong miệng Đường Tranh cho lắm.
"Anh ơi."
Thanh âm cô gái ngọt ngào nhu thuận, khiến Đường Tranh giật mình, cúi đầu xuống. Trên mặt hiện một nụ cười thận trọng, anh lại gần Đường Quả một chút.
"Anh ơi, hình như em say rồi, có hơi đau đầu."
Đôi gò má cô gái hồng hồng, mắt mông lung hơi nước, gương mặt đỏ lên, rất đẹp mắt. Bộ dáng bất lực tựa vào ghế sô pha, lông mày nhíu lại kia, khiến bất cứ ai cũng muốn dâng lên cho cô tất cả những gì tuyệt đẹp nhất để cô tùy ý lựa chọn.
Hệ thống ở bên cạnh quan sát, cảm thấy thật là vãi chưởng.
Kí chủ nhà nó quả thực rất giỏi, bình thường uống đến hăng say, tinh thần sung mãn, sắc mặt như thường, một hơi làm mấy két bia cũng không vấn đề gì. Giờ sao? Mới có nửa chén rượu đã nói mình say, còn bày ra được dáng vẻ như đúng rồi thế.
Con mẹ nó, kí chủ càng ngày càng quái.
Lông mày Đường Tranh nhíu lại, đương lúc muốn nói thì cô gái trên ghế sô pha lên tiếng, "Anh, em muốn đi nghỉ. Anh đi với em nha?"
Gương mặt ngây thơ đập vào mắt Đường Tranh, khiến anh không nỡ cự tuyệt, mặc dù bình thường anh cực kỳ hạn chế tiếp xúc với cô.
Nhìn cô xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, không cẩn thận có thể ngã bất cứ lúc nào, anh đi qua ngay lập tức, lịch sự đỡ lấy cô.
Nhưng mà không ngờ rằng, vừa mới đỡ được cô, cô đã dựa hẳn vào người anh. Hương thơm của thiếu nữ xông vào cánh mũi, khiến anh bất giác hít thở sâu một hơi.
Anh đỡ Đường Quả vào phòng nghỉ, đúng lúc đó, Lâm Dật Thỉ đi tới.
"Cần hỗ trợ không?"
Ánh mắt Lâm Dật Thỉ dừng trên người cô gái, cảm thấy kinh ngạc, "cô Đường có vẻ say rồi."
Đường Tranh nhìn cô gái trong vòng tay, lại nhìn đến ánh mắt phát sáng của Lâm Dật Thỉ, không biết nghĩ gì lại đỡ Đường Quả đi, không để ý đến gã.
Đưa Đường Quả vào trong gian phòng, anh cau mày nhìn chằm chằm vào cô gái đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Rõ ràng mục đích của anh hôm nay là để cô thích Lâm Dật Thỉ, tránh cho tương lai Đường Lập Thành muốn anh cưới Đường Quả.
Anh không chán ghét nhà họ Đường, anh chỉ là không muốn mình thành một quân cờ mà thôi. Từ khi đi ra khỏi cô nhi viện, anh đã bị Đường Lập Thành cải tạo tư tưởng, rằng mai sau anh là con rể của nhà họ Đường.
Nếu như Đường Quả thích người khác, theo tính cô, chắc chắn sẽ không muốn ở chung với anh, vậy anh có thể bớt được một phiền phức rồi.
Vừa nãy là một cơ hội vàng, tại sao anh lại bỏ qua?
"Anh ơi, em muốn uống nước."
Không biết cô gái trên giường đã tỉnh từ khi nào. Cô bò dậy, đôi con ngươi chớp chớp, mê man nhìn Đường Tranh.
Cô thuần khiết như thiên sứ, khiến người người không ai muốn tổn thương cô dù chỉ là một sợi tóc.
Đường Tranh mím môi, xoay người đi lấy một cốc nước đưa tới trước mặt cô. Cô vừa mới giơ tay lên nhận lấy cái cốc, hắn bỏ tay ra. Nhưng không ngờ cô lại cầm hụt, cái cốc rơi xuống, nước đổ ướt hết cả người.
Nước có hơi nóng, cũng may là Đường Tranh lấy nước ấm, nếu không thì ngực cô giờ đã đỏ một mảng.
Cô gái mê man luống cuống, lòng Đường Tranh thắt lại. Nếu như vừa nãy anh không cho thêm nước lạnh, thiên sứ thuần khiết này đã bị thương rồi.
Lúc này, ngực cô gái đã ướt một mảng lớn, lộ ra đường cong xinh đẹp. Anh vội vàng rời tầm mắt đi.
"A, em cầm hụt rồi, không có nước uống."
Cô gái nhíu mày lại, bộ dáng vô tội nhìn Đường Tranh, khiến anh cảm thấy bối rối vô cùng.