Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

"Tiểu Quả, xin lỗi, anh biết trực tiếp chia tay sẽ khiến em phải chịu đả kích rất lớn, nhưng... Anh xin lỗi."

Môi mỏng của Lãnh Tử Việt nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ áy áy, "Em là một cô gái rất tốt, anh không muốn làm tổn thương em. Anh vốn nghĩ rằng em đủ tốt để anh quên đi cô ấy, nhưng đến khi cô ấy trở về, anh mới phát hiện ra rằng mình không thể quên đi được."

"Kỳ Kỳ đã chấp nhận anh rồi."

"Tiểu Quả, anh không muốn bỏ cô ấy."

Đối diện gã, cô gái mặc một bộ váy liền áo đơn giản, đôi tay giữ chặt ly trà sữa, cúi thấp đầu, không rõ biểu cảm.

Thân thể cô run rẩy, dường như vì câu chia tay của gã mà khóc.

Lãnh Tử Việt rất áy náy, nhưng gã nhất định phải chia tay. Người gã yêu là Lục Kỳ, không phải Đường Quả.

Không gian im lặng rất lâu, gã chịu không nổi bộ dạng không nói một lời của cô gái. Mỗi lúc nhớ tới nụ cười xán lạn của cô, gã đều sẽ mềm lòng.

Gã sợ mình mềm lòng lúc này, bối rối lấy chi phiếu ra, kí tên lên, cẩn thận từng li từng tí đưa chi phiếu cho Đường Quả.

"Tiểu Quả, em tự điền đi, coi như là anh bồi thường cho em." Lãnh Tử Việt nói nghiêm túc, "Hi vọng khi không có anh, em vẫn sống hạnh phúc."

Cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, diện mạo thanh tú, sạch sẽ. Vốn cho rằng cô đã lệ rơi đầy mặt; ai ngờ đâu chỉ là bình tĩnh nhìn gã, khóe môi cong cong lên, tựa như là đang cười.

Gã nhìn lầm rồi?

Lãnh Tử Việt gấp gáp vô cùng, sợ cô hành động quá khích.

"Tiểu Quả, anh rất xin lỗi." Lãnh Tử Việt không ngừng nói xin lỗi. "Em còn muốn gì nữa không, nếu có thể làm được thì anh nhất định sẽ làm."

"Thật sao, hả?" Cô gái nở nụ cười quỷ dị, còn cười ra tiếng, âm điệu lành lạnh vang lên, "Cái gì cũng có thể?"

Lãnh Tử Việt: "..." Chẳng lẽ Tiểu Quả còn chưa từ bỏ, muốn dùng cách này để níu kéo gã? Xin lỗi, gã không chấp nhận.

"Em muốn làm ngôi sao ca nhạc đúng không? Anh sẽ tìm người giúp em. Mong sau này em sẽ vui vẻ, sớm quên chuyện này đi."

Cô gái vẫn cười, tiếng cười vang khiến cho toàn bộ người trong tiệm trà sữa chú ý. Nhưng mà cô lại chẳng quan tâm chút nào, khiến Lãnh Tử Việt mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai. Rồi cô bỗng nhiên ngưng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã.

Lãnh Tử Việt cho rằng Đường Quả không muốn chia tay nên mới có biểu hiện khác người, trong tâm áy náy nhiều chút.

Đường Quả nâng ly trà sữa lên, nhấp một ngụm. Ngón tay tinh tế cầm lấy tờ chi phiếu còn trống, thổi thổi. Đôi môi hồng hồng nhếch lên, con ngươi mỹ lệ cũng nâng; Lãnh Tử Việt bị nhìn như thế liền cứng người lại.

"Em điền thế nào cũng được à?"

"Đúng." Lãnh Tử Việt vội đáp.

"Ừm..."

Đôi môi cô cong lên đầy vẻ yêu dị, chớp mắt khiến Lãnh Tử Việt choáng váng, trái tim rạo rực một hồi. Tiểu Quả cười lên thật hấp dẫn.

Cô nâng mắt, bàn tay trắng nõn đưa ra, "Có bút không?"

"Có, có, để anh đưa em."

Lãnh Tử Việt vội vàng lấy bút máy ra, hai tay cung kính đưa đến cho Đường Quả; gã sợ cô đổi ý không kí, còn lịch thiệp mở sẵn nắp bút ra rồi mới đưa cô.

Đường Quả sắp điền vào chi phiếu, trong đầu cô có thanh âm điên cuồng vang lên.

[Kí chủ a a a... Cô bình tĩnh một chút đi! Thiết lập của cô chỉ là một nữ phụ pháo hôi thôi! Theo thiết lập nhân vật, cô phải đập chi phiếu vào mặt Lãnh Tử Việt, rồi tủi thân nói cô không phải dạng người như thế, sau đó khóc lóc ra ngoài chứ. Cô bây giờ vẫn còn chưa có hắc hóa đâu.]

[Thời điểm cô hắc hóa là khi cô thấy Lục Kỳ và Lãnh Tử Việt ân ái kia kìa. Cô chịu không nổi, muốn hãm hại Lục Kỳ, sau đó bị hai người đó phát hiện, cuối cùng đi trên con đường nữ phụ pháo hôi thê thảm, chờ lĩnh cơm hộp...]

[Từ từ đã, kí chủ, cô vừa điền năm nghìn vạn vào chi phiếu đấy hả!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play