Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Cô gái yên lặng uống nước. Đường Tranh nhìn cô nghiêm túc uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, không còn dáng vẻ vân đạm phong khinh như vừa rồi.
Mắt đã thấy cốc trống không, anh bất giác hỏi một câu, "Còn khát không?"
Cô gái ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp lộ ra, nghiêm túc gật gật, "Anh, em muốn uống nữa."
Giọng điệu nhu nhu mềm mềm, khiến yết hầu Đường Tranh có chút khô khốc, cảm xúc trong lòng cũng khác thường. Nhưng chỉ một chốc, anh đã xua cảm giác là lạ này đi.
Anh cầm cốc giấy, chờ cô uống xong. Thấy cô không có ý định đòi thêm nữa, anh thở phào nhẹ nhõm.
"Anh giúp em đi lấy lễ phục khác, em cứ nghỉ đi."
"Vâng. Anh, em chờ anh."
Đường Tranh đóng cửa cẩn thận, kéo kéo cổ áo, có chút bực bội. Anh vội vàng rời đi.
Trong phòng, khóe miệng Đường Quả cong lên một nụ cười quỷ quái, nào có dáng vẻ thanh thuần sạch sẽ vừa rồi.
Hệ thống: Gặp quỷ.
Nó cẩn trọng hỏi, [Kí chủ, cô tính bày trò kinh thiên động địa gì ở đây? Này nhé, thế giới trước toàn cầu là fan cô, cô chết mà họ không tiếp thu được, mấy chục năm cũng không khôi phục nổi...]
"À thế à!" Đường Quả thỏa mãn liếm môi, "Vậy là tốt rồi. Cô ấy chắc vui lắm, vì nhiều người thương nhớ cô ấy."
Hệ thống đã sớm không còn hi vọng kí chủ nhà nó đàng hoàng sống như một nữ phụ pháo hôi.
Lại nói, nó dường như cảm thấy được, kí chủ làm cái gì cũng không có chuyện xấu xảy ra.
Nếu thế thì nó cũng chẳng ngăn cản cô làm gì, chỉ là lâu lâu nhắc nhở cô một chút, để cô có điểm, không lỡ một ngày nào đấy xảy ra chuyện, nó thật sự giúp cô không nổi.
[Kí chủ, cô định làm gì?]
Đường Quả nghịch di động, thuận mồm đáp, "Mi đoán xem?"
Hệ thống khóc váng, nó mà đoán được thì đã đoán từ lâu rồi.
Phải nói là nó không dám đoán, vì càng đoán càng sai, lỡ đoán trật lất thì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của kí chủ.
Đương Quả buông cốc giấy ra, bắt đầu xem kịch bản của thế giới này.
Ở đây, nam chính là Lâm Dật Thỉ, nữ chính là Cố Thanh Thanh.
Lâm Dật Thỉ là công tử nhà họ Lâm, Cố Thanh Thanh là một nhân viên nhỏ dưới trướng gã, về sau vì một số lý do mà thành thư kí của gã.
Cứ như thế, hai người nảy sinh tình cảm. Nhưng mà Cố Thanh Thanh thân phận bình thường, cho nên hai người chỉ lén lút yêu đương.
Mà Đường Quả cô, là công chúa nhỏ của nhà họ Đường.
Ông bà Đường rất cưng chiều con gái, cũng chỉ cần một cô con gái thôi, cực kì sợ con gái gả đi đến các gia tộc khác phải chịu khổ.
Đường Quả ba tuổi, hai vợ chồng đã đến cô nhi viện nhận nuôi một bé trai tám tuổi, đặt tên là Đường Tranh, cũng là vị hôn phu của con gái.
Chỉ là Đường Tranh thông minh, biết được mục đích của hai ông bà, một mực nhẫn nhịn, nương nhờ nhà họ Đường mà trưởng thành.
Anh ta lạnh nhạt với Đường Quả, sau khi biết được dự định của ông bà Đường, càng ngày càng hạn chế tiếp xúc với cô.
Anh ta không thích bị người sắp xếp cuộc sống của mình.
Hiện giờ, Đường Tranh đã có sự nghiệp riêng, coi như thoát li khỏi nhà họ Đường cũng sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì.
Nhưng vì anh ta quá xuất sắc, ông bà Đường rất hài lòng, mấy ngày trước còn hỏi hai con liệu có cảm giác với nhau hay không, nếu có thì cho đính hôn luôn.
Đường Tranh tất nhiên là không đồng ý, vừa lúc nghe tin Lâm thị có vấn đề.