Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Nó giỏi quá đi mất, tỉ mỉ chọn kí chủ pháo hôi có bản lĩnh đến mức chơi hỏng thế giới thêm lần nữa.
Đường Quả mở mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Đây mới là nụ cười chân thực nhất của cô.
[Quyển sách cô viết lúc sau có hai dị bản, một là của Lãnh Duệ, hai là của Trần Việt Sinh. À đâu, phải nói là có ba dị bản mới đúng, cái cuối là của Lãnh Tử Việt, chẳng qua là anh ta không mang đi xuất bản được thôi.]
Hệ thống biết cô đang nghe, tuy rằng cô không hứng thú với những chuyện xảy ra sau khi rời đi lắm.
Nhưng mà nó nói cô nghe là được rồi.
[Kết của Lãnh Duệ là, hắn đi tìm Đường Quả, một lòng bảo vệ cô, vì cô mà không tiếc thứ gì, thành công khiến Đường Quả nổi tiếng thế giới. Cuối cùng hai người kết hôn, hạnh phúc viên mãn.
[Kí chủ, cô nhìn Lãnh Duệ đi, hắn ta ít ra còn có một mặt sáng như thế, cô thì cứ âm âm u u, sặc mùi cực đoan với báo thù, nhìn vào chỉ thấy hãi.]
Nó thấy ánh mắt cô có vấn đề, không dám mắng cô nữa, vội nói lảng sang phiên bản của Trần Việt Sinh.
[Sách anh ta viết, sau khi Đường Quả và Lãnh Tử Việt chia tay, Trần Việt Sinh xuất hiện, đưa Đường Quả đi, lí do là cô hát rất êm tai nên anh ta muốn kí hợp đồng với cô.
Hai người thường xuyên hợp tác, cuối cùng cũng nảy sinh tình cảm. Anh ta tận lực nâng đỡ Đường Quả, thỉnh thoảng chỉnh Lục Kỳ, tác hợp Lục Kỳ với Lãnh Tử Việt, còn gài bẫy cho hôn nhân của bọn họ gà bay chó chạy. Anh ta thành công đưa Đường Quả lên sân khấu thế giới, rồi hai người kết hôn, hạnh phúc mỹ mãn.]
[Phiên bản của Lãnh Tử Việt, anh ta viết là dù thấy Lục Kỳ trở về, vẫn có chút thích Lục Kỳ nhưng mà anh ta phát hiện ra mình đã sớm yêu Đường Quả. Anh ta suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy mình thích Lục Kỳ chỉ là vì không cam lòng, cho nên không chia tay với Đường Quả mà sớm cùng cô đính hôn.
Sau khi kết hôn, với tư cách là một người chồng tốt, anh ta giúp đỡ Đường Quả thực hiện giấc mơ. Tuy có Lục Kỳ ngáng chân, nhưng anh ta không chút do dự gì mà giải quyết cô ta, không để bất kì ai tổn thương đến Đường Quả. Tóm lại, vẫn là một cái kết mỹ mãn.]
Hệ thống nói xong, muốn xem phản ứng của Đường Quả.
Nhưng mà nó chỉ nghe thấy cô cười nhạo, "Nhàm chán. Thế giới tiếp theo."
Hệ thống cảm thán một câu, kí chủ càng ngày càng tùy hứng, chẳng biết thế giới tiếp theo có bị chơi hỏng hay không nữa.
...
"Tiểu Quả, em đang nhìn ai vậy?"
Một thanh niên đi đến bên cạnh Đường Quả. Trông anh ta rất soái, cao khoảng 188 cm, mặc một áo sơ mi trắng và quần tây kaki. Tay anh ta đút trong túi quần, khóe môi treo một nụ cười nhàn nhạt. Thật xứng với ngũ quan hoàn hảo không chút tì vết kia, nếu ra đường lúc này chỉ sợ kẹt xe mất thôi.
Anh ta không có hành động thân mật gì với Đường Quả, đứng cách cô một khoảng khá xa. Nếu để ý, trên mắt anh ta còn lộ ra vài phần xa cách.
Anh là con nuôi của nhà họ Đường, tên Đường Tranh.
Mà cô là Đường Quả, công chúa nhỏ của nhà họ Đường.
Vì vậy, có lẽ cô phải gọi người kia là anh trai.
"Tiểu Quả thích cậu ta?"
Người thanh niên cười lên, "Đấy là Lâm Dật Thỉ, con trai độc nhất của Lâm gia. Ánh mắt Tiểu Quả cũng không tồi nhỉ."
Khen là thế, nhưng mắt thì lộ ra vẻ không quan tâm. Xem ra cũng chỉ là thuận mồm.
Nếu là nguyên chủ, có lẽ sẽ không phát hiện ra.
Nhưng mà, Đường Tranh không hề biết trong thân thể mười tám tuổi của Đường Quả trước mặt là một kẻ già đời.
_____
Editor: End vị diện 1, 4/9/2021