Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lãnh Duệ đặt thi thể Đường Quả trong quan tài thủy tinh, hắn cũng ở bên trong ba ngày.
Trần Việt Sinh không khuyên nổi, đành ôm tâm trạng nặng nề rời đi.
Ngày thứ ba, Lãnh Tử Việt đến. Bên ngoài vì chuyện Đường Quả mất mà kinh sợ. Ai cũng yên lặng khóc vì cô.
Concert cuối cùng, concert long trọng như thế...
Mỗi lần nhớ tới Đường Quả, nghe giọng hát của cô, các fan đều rơi nước mắt. Bọn họ nhớ cô, nhớ thiên sứ chỉ yêu âm nhạc.
Cô hoàn hảo như thế, là thiên sứ trong lòng bọn họ, vậy mà cô lại ra đi, ra đi đúng vào hôm sinh nhật của cô.
Bọn họ muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ, lại chứng kiến cô ra đi.
Không khí vô cùng nặng nề, dường như ông trời cũng thương cảm cho cô gái này.
"Ba, ba ra đi."
Lãnh Tử Việt mím môi lại, nhìn cô gái trong quan tài thủy tinh. Nội tâm gã sụp đổ. Nếu như gã biết một câu của gã đem lại nhiều tiếc nuối như thế, gã đã không nói ra.
Gã không có cảm giác sung sướng vì trả được thù, chỉ thấy hối hận vô cùng. Nếu thời gian có thể quay trở lại, lúc Lục Kỳ trở về, gã nhất định sẽ không động tâm mà giữ chặt lấy Đường Quả.
Đồng thời nói với cô, "Tiểu Quả, quãng đời tiếp theo chúng ta ở bên nhau nhé."
Nhưng mà, trớ trêu thay, trên đời này không có thuốc hối hận.
"Xin lỗi, Tiểu Quả," Lãnh Tử Việt ôm mặt, khóc rống, "Ba ơi, con với Tiểu Quả trong sạch, không có phát sinh chuyện gì, thật sự không có phát sinh chuyện gì."
Lãnh Duệ cuối cùng cũng có chút biểu cảm, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn Lãnh Tử Việt.
Lần đầu tiên, Lãnh Tử Việt nhìn thẳng vào mắt Lãnh Duệ, "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, là do con ghen ghét với ba, không muốn để cô ấy bên cạnh ba."
Vừa lúc, Lục Kỳ đi tìm Lãnh Tử Việt nghe thấy câu này, sửng sốt.
"Lãnh Tử Việt??"
Lãnh Tử Việt hoảng loạn nhìn Lục Kỳ đi đến, bối rối không biết làm sao.
Lãnh Duệ cười nhạo một tiếng, cẩn thận đóng quan tài lại. Hắn vẫy tay, cả Lãnh Tử Việt lẫn Lục Kỳ bị người của hắn kéo ra ngoài.
Hắn cầm bật lửa, hút thuốc. Đã lâu rồi không động đến thuốc. Bộ dáng của hắn lạnh nhạt, nhưng hắn biết, trái tim mình đã chết rồi.
Hắn ném một phần văn kiện đến trước mặt Lãnh Tử Việt. Lãnh Tử Việt mở ra, đọc nội dung bên trong, không thể tưởng tượng được mà quay sang nhìn Lục Kỳ.
Văn kiện ghi chép lại những việc mà Lục Kỳ đã làm để hãm hại Đường Quả những năm gần đây. Dù không thành công, nhưng sự kiện nào cũng là thật.
"Lục Kỳ, chúng ta ly hôn đi."
Lãnh Tử Việt lạnh lùng.
Lục Kỳ trừng mặt, mở văn kiện ra xem, lắc đầu, "Tử Việt, em chỉ là quá thích anh, thật sự. Em sợ cô ta cướp anh đi, lại nữa, không phải em đều không thành công hay sao..."
"Đủ rồi!!"
Lãnh Duệ hút xong một điếu thuốc, gương mặt đạm mạc, không nhìn ra được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, hắn nở một nụ cười kì quái, "Cô ấy đã nói muốn chúng mày đầu bạc răng long, chúng mày làm sao có thể ly hôn được?"
Một câu, trói buộc vận mệnh của Lục Kỳ và Lãnh Tử Việt, không thể tách ra. Cả hai bị ném đến một đảo nhỏ, sinh hoạt như người nguyên thủy. Sau đó, Lục Kỳ phát điên, thừa lúc Lãnh Tử Việt không để ý liền cưỡng bức gã, còn sinh ra một đứa con trai. Cả đời Lãnh Tử Việt chỉ sống trong đau khổ.
Mà Lãnh Duệ, ngày nào hắn cũng đến nhà cũ của nhà họ Lãnh để ngủ. Nơi hắn ngủ không có chăn êm nệm ấm mà là một cái quan tài. Quan tài ở bên cạnh là của Đường Quả. Hắn không khác gì bị điên, buổi tối đi ngủ sẽ chúc cô ngủ ngon, buổi sáng tỉnh dậy sẽ nói chào buổi sáng. Hắn ở đâu cũng không ngủ được, chỉ khi vào quan tài, nghe Đường Quả hát, hắn mới có thể ngủ nổi. Một ngày như mười năm tra tấn hắn, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, hắn đã già đi thấy rõ.
Rồi một ngày, hắn không đi làm nữa. Người trong công ty tìm được nhà cũ của nhà họ Lãnh, thấy được vẻ mặt tươi cười không còn sức sống của hắn trong quan tài. Trong quan tài chỉ có đồ mà Đường Quả đã mua tặng hắn.
...
Đường Quả ngâm mình trong Thiên Tuyền của trạm trung chuyển. Mỗi lần thoát ly các thế giới, cô đều đến đây.
Ra khỏi thế giới nào cô cũng không quay đầu nhìn lại. Miễn là người của thế giới kia đau khổ là cô vui rồi.
Hệ thống run rẩy, [Kí chủ, thế giới kia lại đóng băng.]