Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn, đáng tiếc vì có lớp trang điểm che chắn, không ai nhìn ra được sắc mặt của cô.
Thấy bộ dạng cứng đờ của Lãnh Duệ, khóe môi cô cong lên.
Lãnh Duệ nhìn cô, đột nhiên muốn gọi người đến hỗ trợ.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô đã không chịu được nữa, ngã xuống. Và ngay cả khi đã ngã xuống, cô vẫn cười với hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Duệ không nghĩ ngợi gì nữa. Trước khi Đường Quả tiếp đất, hắn đã đỡ được cô.
Ôm lấy cô, hắn mới phát hiện ra cơ thể cô lạnh buốt. Cổ cô chỉ có mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Cô suy yếu nhắm mắt lại, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ tươi.
Lãnh Duệ sợ hãi.
Hắn đã không còn lo mùi gì nữa, lập tức ôm chặt cô, điên cuồng chạy xuống sân khấu.
"Đến bệnh viện!!"
Fan hâm mộ cảm thấy có vấn đề. Các fan đứng gần ai cũng nhìn thấy Đường Quả gục xuống, bối rối hỏi Đường Quả bị làm sao.
"Ngài Lãnh, xin lỗi ngài, chúng tôi đã cố hết sức."
"Tế bào ung thư đã di căn toàn thân, chúng tôi không thể cứu được cô Đường."
Ung thư di căn toàn thân?
Lãnh Duệ không thể tiếp thu được kết quả này. Hắn nắm vai bác sĩ, đôi bắt đỏ lên, "Cô ấy không mắc bệnh ung thư. Ba ngày trước tôi đã đưa cô ấy đi kiểm tra."
Hắn lấy một bản báo cáo ra quăng vào mặt bác sĩ, "Ông tự nhìn đi, xem có phải là kết quả của bệnh viện của ông hay không!"
Bác sĩ sợ hãi cầm báo cáo. Kết quả kiểm tra đúng như Lãnh Duệ nói, cơ thể Đường Quả trừ thiếu máu ra cũng không có tế bào ung thư, càng không có ung thư di căn toàn thân.
Chuyện này rất trọng đại, bác sĩ lấy tất cả báo cáo kết quả kiểm tra những lần trước ra, cái nào cũng ghi rằng thân thể Đường Quả không có vấn đề gì.
Lãnh Duệ đưa ra chứng cứ như thế, bọn họ cũng không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng, họ đành cho rằng đây là một loại ung thư hiếm gặp, các thiết bị y học hiện tại không thể phát hiện ra được.
Nếu như không phải vì bộ dạng đáng sợ của Lãnh Duệ, có lẽ bọn họ sẽ có ý định muốn nghiên cứu di thể của đường Quả.
Lãnh Duệ nhanh tay hơn họ, trong một ngày đã ôm thi thể của Đường Quả đi. Hắn quay về nhà cũ của nhà họ Lãnh, bỏ Đường Quả vào quan tài thủy tinh đã làm từ rất lâu.
Cứ thế ôm cô nằm trong cùng một quan tài, gương mặt không có biểu cảm gì. Hắn từng thời từng lúc vuốt ve gương mặt đã không còn chút sắc khí.
Hắn không nói gì, yên lặng ôm cô, vuốt ve cơ thể cô như vuốt ve trân bảo. Những điều cô muốn làm những năm này, hắn bồi thường cho cô.
Nhưng cô chỉ còn là một thi thể mà thôi.
...
"Lãnh Duệ, buông tha cho em ấy đi."
Ngay khi thấy Lãnh Duệ ôm Đường Quả về nhà cũ nhà họ Lãnh, Trần Việt Sinh đã biết Lãnh Duệ muốn làm gì.
"Khi em ấy còn sống, cậu không muốn chạm vào em ấy một tí gì, bây giờ em ấy chết lại muốn ôm chặt như vậy. Lãnh Duệ, tôi không ngờ rằng cậu lại là người như thế." Anh cười một tiếng thê lương, "Cậu chỉ để ý rằng em ấy từng là bạn gái của Lãnh Tử Việt?"
"Cậu thích sạch sẽ, sao lại không tìm người khác?"
Lãnh Duệ không đáp. Hắn không muốn giải thích rằng, hắn chỉ để ý mỗi Lãnh Tử Việt, vì Lãnh Tử Việt là đứa con hoang dơ bẩn mà mẹ hắn và tình nhân sinh ra.