Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Thời gian trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã đến tháng chín.
Concert của Đường Quả cũng như sinh nhật của cô vào ngày này.
Để chuẩn bị cho concert, Lãnh Duệ đã chi ra không biết bao nhiêu tiền, trực tiếp xây một sân khấu có thể chữa mười vạn người cho Đường Quả.
Cô muốn giải nghệ, hắn cũng phải cho cô giải nghệ trong vang dội, tiện thể tặng cho cô một món quà sinh nhật thật đặc biệt.
Fan chưa bao giờ nhiệt tình như thế, từ lúc bắt đầu đã rưng rưng nước mắt nhìn cô gái trên sân khấu.
Bất tri bất giác, bọn họ đã thích cô bảy năm.
Bọn họ vẫn tưởng rằng, cô vĩnh viễn ở cùng bọn họ, không nghĩ tới thời gian trên sân khấu của cô chỉ có bảy năm, vỏn vẹn bảy năm ngắn ngủi.
Toàn hiện trường yên lặng. Trừ giọng hát của Đường Quả, không ai mở miệng nói chuyện. Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn cô, bởi vì, đây là concert cuối cùng.
Về sau sẽ không còn giọng hát nào có thể chạm đến đáy lòng bọn họ nữa. Cũng sẽ không còn ai khiến bọn họ vừa yêu vừa ghét như thế nữa.
"Quả Nhi sao lại giải nghệ?"
Lãnh Duệ thu hồi ánh mắt, "Chịu."
"Cậu cũng không biết?" Trần Việt Sinh kinh ngạc, "Tôi tưởng cô ấy giải nghệ vì cậu."
Hiện tại đã biết là không phải, lòng anh cảm thấy dễ chịu một chút.
Trần Việt Sinh phát hiện cơ thể của Lãnh Duệ căng cứng lại, tay dường như đang nắm chặt.
"Lãnh Duệ?"
"Cậu sao thế?"
Lãnh Duệ buông tay ra, mắt vẫn không rời cô gái trên sân khấu, "Tôi định cầu hôn cô ấy."
Dù đã lãnh chứng nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Hắn muốn cầu hôn cô một lần, muốn cô cam tâm tình nguyện nói đồng ý.
Nhưng, hắn vẫn không dám đi đến bước này, vì trong hôn lễ phải trực tiếp tiếp xúc với cô.
Hắn vẫn do dự.
Nếu như trong hôn lễ, hắn đẩy cô ra trước mặt mọi người, như thế lại vô tình trở thành trò cười.
Có lẽ, chờ thêm chút nữa.
Trần Việt Sinh không nói gì, cũng chẳng hỏi Lãnh Duệ chuẩn bị thế nào, càng không có ý cổ vũ Lãnh Duệ. Anh có tư tâm của anh, bảo anh trợ giúp cho tình địch, anh làm không được.
Lúc này, chẳng ai phát hiện ra cô gái trên sân khấu đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Bọn họ đều cho là cô vì nóng mới đổ mồ hôi.
Dưới lớp trang điểm, gương mặt cô đã trắng bệnh đi.
Thậm chí tay cầm microphone cũng bắt đầu run rẩy.
Cổ họng cô truyền đến mùi tanh ngọt, khiến cô muốn phun ra ngay lập tức.
Nhưng mà, đây là bài cuối rồi.
Đường Quả cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng thể hiện ca khúc cuối cùng thật hoàn hảo. Rồi cô ngồi xuống, buông tay, an tĩnh lại.
Nhạc dừng, các fan chờ Đường Quả đứng lên nói chuyện với bọn họ.
Một phút trôi qua... Hai phút trôi qua... Bọn họ không đợi được nữa.
Ai cũng phát hiện ra có vấn đề. Nhân viên công tác còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Duệ đã nhảy lên ngay lập tức. Hắn chưa đến gần cô thì cô đã lên tiếng.
"Xin lỗi, tôi hơi mệt một chút."
Fan thở phào một hơi. Tim Lãnh Duệ cũng buông lỏng. Hắn vẫn đi về phía cô. Fan phía dưới nhận ra Lãnh Duệ, không khí lại nóng lên thêm lần nữa.
Lãnh Duệ cầm micro, không nhìn người bên dưới, chỉ nói một câu, "Vợ tôi mệt rồi, tôi phải đưa cô ấy đi nghỉ."
Fan không trách tội một chút nào, ngược lại càng ồn ào hơn. Ngọt quá đi mất, người đàn ông này đúng là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết mà.
Lãnh Duệ bỏ micro xuống, muốn ôm lấy Đường Quả. Nhưng hắn vừa đưa tay lên lại vô ý nghĩ đến trên người cô có mùi mà hắn ghét, cứ thế sững sờ tại chỗ.