Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Đọc đến đây, fan giật mình, không ngờ rằng lại có tình tiết này.

"Đọc chưa? Haha, đọc tiếp đoạn nữ chính rời khỏi biệt thự đi."

Bị đuổi khỏi biệt thự, nội tâm của nữ chính thế này: "Hóa ra, mình không được cứu rỗi. Người duy nhất thưởng thức mình cũng không tin mình. Ngài ấy không trầm tĩnh, rõ ràng là một người vô tình. Mà mình, vẫn là một công cụ mà thôi. Thế thận, công cụ, buồn cười đến bực nào!"

Fan thảo luận, khí thế ngất trời, khiến mấy người cũng tò mò mà phải giở sách ra đọc.

Lãnh Duệ cũng vậy. Đọc xong, hắn ngay lập tức tìm đến chủ nhân cuốn sách đang cuộn tròn trên ghế sô pha xem ti vi.

Hắn hờ hững ngồi một bên, mắt nhìn chằm chằm vào Đường Quả.

"Sao thế?"

Lãnh Duệ chỉ sách, hỏi, "Đại gia bí ẩn trong sách là anh đúng không?"

"Đúng rồi."

Thấy cô thản nhiên thừa nhận, hắn nhíu mày lại, "Tại sao lại viết sách bi kịch thế chứ?"

Lại còn viết hắn ghê tởm đến vậy. Mà nữ chính cả một đời, từ đầu đến cuối chỉ có bi kịch với bi kịch. Cuối cùng, cô bị người làm nhục, bị chụp ảnh lại, cuối cùng vào sinh nhật mình nhảy lầu tự sát.

Năm đó, cô chỉ có hai mươi sáu tuổi, sinh nhật vào ngày mồng chín tháng chín.

Năm nay, Đường Quả cũng hai mươi sáu tuổi, sinh nhật cũng vào ngày mồng chính tháng chín.

"Em không nên dùng tên lẫn ngày sinh của em như thế." Lãnh Duệ không hiểu sao lại cảm thấy lo sợ, "Kết thúc này không tốt."

Đọc mà đau lòng. Nếu biết trước nội dung, hắn nhất định sẽ yêu cầu nhà xuất bản sửa lại.

"Ủa, anh coi là thật đấy à?" Đường Quả vẫn cười như không, "Một cái kết khác thôi mà, đâu phải thật. Anh nghiêm túc thế làm gì."

Bởi vì, nữ chính Đường Quả trong sách có đại gia lấy hình tượng từ hắn. Bi kịch của cô cũng do hắn ta thúc đẩy. Nếu không phải hắn ta đánh đổ hết hi vọng cuối cùng của nữ chính, cô không bị bức đến mức phải tự sát.

"Nói gì thì nói, kết thúc này không hay."

Lãnh Duệ nhíu mày, "Nhà xuất bản nói phải in thêm, anh thấy không cần nữa."

"Vậy thì không in nữa."

Sắc mặt Lãnh Duệ dịu đi, định vứt cuốn sách, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhẹ nhàng để nó sang một bên.

Trần Việt Sinh cũng đọc cuốn sách này, cũng thấy nhân vật lấy hình tượng từ mình. Đọc xong, anh gọi điện cho Đường Quả ngay lập tức.

"Quả Nhi, anh từng đắc tội em rồi à?"

"Hình như anh đã chọc em không vui rồi đúng không?"

"Nếu có, Quả Nhi, nói rõ cho anh, đừng mang thù."

Đường Quả khó hiểu, "Sao thế?"

"Sao trăng cái gì, em viết anh ghê tởm như vậy còn hỏi hả?" Trần Việt Sinh tức giận, "Quả Nhi, dù anh ghét Lãnh Duệ có được em, nhưng anh không thể nào hại em, càng không có khả năng thích người khác."

Đọc nội dung thấy mình ngáng chân Đường Quả, còn giúp người khác làm nhục cô, anh tức đến mức muốn đốt cả lông mày.

Lãnh Tử Việt cũng vội vàng đọc. Xong xuôi, gã vò đầu bứt tai.

Quả nhiên, cô ấy hận gã cực kì. Nhưng mà vì sao, cái kết của gã với Lục Kỳ lại tốt như thế?

Chẳng lẽ đây là cách trả thù mới?

Lục Kỳ cũng đọc. Đến cái kết kia, đầu cô ta có một thanh âm vang lên, đây mới là cái kết thực sự, đây mới là cái kết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play