Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Muốn gã gọi Đường Quả là mẹ? Mơ đi.
Gã ích kỷ, không muốn hai người trước mặt này ở chung giống một cặp đôi bình thường.
Gã cũng khổ sở. Rõ ràng, trong lòng gã có Đường Quả nhưng lại cưới Lục Kỳ, Đường Quả lại thành người của ba gã. Đã vậy còn là gã chắp tay nhường cho ba, trách ai bây giờ đây.
"Ba, ba đừng đùa." Một lúc lâu sau Lãnh Tử Việt mới phun ra được một câu, "Hai người kết hôn lúc nào?"
Lãnh Duệ nhíu mày lại, thuận tay lấy ra hai bản giấy chứng nhận kết hôn.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ đều trắng bệch.
"Hôn lễ tổ chức vào tháng mười."
Lãnh Duệ nhìn Đường Quả nói, thấy cô vẫn cười như cũ, không phản cảm gì, tâm tình vui vẻ.
"Mang trà đến."
Hắn vẫn nhớ là Đường Quả muốn uống trà của con trai và con dâu.
Người hâu bưng hai chén trà, đặt trước mặt Lãnh Tử Việt và Lục Kỳ.
"Kính trà cho mẹ đi."
Lục Kỳ cắn môi, liếc sang Lãnh Tử Việt.
Lãnh Tử Việt cũng nắm chặt tay lại.
Đến giấy chứng nhận kết hôn cũng có rồi!
Không hổ là Lãnh Duệ.
Rất nhanh.
Đường Quả chống cằm cười cười, chờ đợi.
Lãnh Tử Việt đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cuộc cũng bưng trà lên. Nếu hôm nay bất kính không gọi mẹ, Lãnh Duệ sẽ khiến gã phải trả giá đại giới.
Lục Kỳ còn đang nghĩ Lãnh Tử Việt có biện pháp lươn lẹo, nhưng khi cô ta thấy gã bưng trà lên, tim gan nhức nhối vô cùng.
Gọi Đường Quả là mẹ... Có khác gì bôi tro trát trấu vào mặt cô ta đâu.
"Kỳ Kỳ, mau lên..." Lãnh Tử Việt há miệng, thực sự là nói không ra hơi, cuối cùng cắn răng nhắm mắt lại, "Mau kính trà cho mẹ."
Lục Kỳ buộc phải bưng trà lên. Hai vợ chồng cúi đầu trước mặt Đường Quả, ổn định tâm lý, đồng thanh nói, "Mời mẹ uống trà."
Đường Quả nhàn nhã nhìn hai người nghẹn đến đỏ bừng mặt, khóe miệng càng cong tợn, đôi môi đỏ mở ra, "Ngoan lắm."
Lục Kỳ thiếu chút nữa phun máu. Lẽ ra cô ta nên nghe lời Lãnh Tử Việt, không về nhà.
Hệ thống: Trò tiêu khiển của kí chủ thật khó hiểu.
"Qua đây, mẹ lì xì cho hai vợ chồng."
Đường Quả nhận trà, thuận tay lấy hai bao lì xì đưa cho Lục Kỳ và Lãnh Tử Việt. Cả hai đơ người, ngơ ngác nhận lì xì. Nếu không phải đã cố gắng kiềm nén, chỉ sợ cả hai đã sớm vào viện tâm thần.
Đường Quả nheo mắt lại, "Con trai, con dâu, hai đứa phải sống đến đầu bạc răng long đấy."
"Lãnh Duệ, sau này anh để ý hai đứa nó chút, đừng để chúng nó cãi nhau. Người trẻ tuổi dễ xúc động, hở ra một tí là muốn ly hôn, vậy là không được."
Lãnh Duệ tươi cười. Cô vui vẻ như thế, hắn cũng cảm thấy vui lây.
Trừ chuyện không thể chạm vào cô, mỗi một lời nói của cô, hắn đều khắc sâu vào trong trí nhớ, không bao giờ quên được.
"Được, anh sẽ chú ý, không để bọn nó cãi nhau."
Lục Kỳ cảm giác như mình vừa mới ăn phải một đống phân. Thật không hiểu được mục đích của Đường Quả, chẳng lẽ sau này muốn ngáng chân cô ta nữa hay gì? Cô ta ngồi một bên, mày nhíu chặt lại.
Cứ tưởng rằng đã thoát khỏi Đường Quả rồi, hiện tại mới thấy, hóa ra là cô ta ngây thơ.
Bữa cơm này, Lãnh Tử Việt lẫn Lục Kỳ đều nuốt không trôi. Sau khi ăn xong không nói hai lời mà đi thẳng.
Đường Quả dựa vào lan can nhìn hai người vội vàng rời đi, bật cười.
"Vui lắm à?"
Lãnh Duệ cách đó không xa, chăm chú nhìn cô, "Nếu em muốn được gọi là mẹ như thế, sau này ngày nào anh cũng sẽ gọi chúng nó về."