Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Tử Việt, Đường Quả sao lại...?
Ở trong biệt thự không dám bùng nổ, vừa ra khỏi biệt thự, Lục Kỳ đã chấn vấn Lãnh Tử Việt.
Đường Quả không phải là tình địch của cô ta ư? Sao lại thành mẹ chồng cô ta rồi?
"Anh cứ nghĩ là ba chỉ chơi đùa thôi, không nghĩ là ba lại thật lòng thế."
Lục Kỳ tức đến phun máu, "Sao anh không nói sớm cho em?"
Lãnh Tử Việt nghe Lục Kỳ chất vấn mình, tâm trạng không thoải mái chút nào. Lại nghĩ đến ánh mắt Lục Kỳ nhìn Lãnh Duệ, gã càng cáu hơn.
Xem ra, sau này không có việc gì thì không bao giờ về.
Nhưng mà, điện thoại của gã vang lên.
"Ba ạ?"
"Từ bây giờ trở đi, cả hai tối nào cũng phải về." Chất giọng trầm thấp của Lãnh Duệ truyền đến, "Mẹ rất vui, hôm nay ăn nhiều cơm hơn mọi khi."
Lãnh Tử Việt đang muốn kiếm cớ từ chối thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
"Chuyện gì thế?" Lục Kỳ mờ mịt hỏi.
Lãnh Tử Việt đờ người, buông máy ra, "Ba nói tối nào cũng phải về ăn cơm."
"Vì sao chứ?"
Lông mày Lục Kỳ thiếu chút nữa dựng ngược lên. Một lần về đã tức hộc máu mồm, giờ còn phải về mỗi ngày, nhìn thấy con ả kia, lại còn phải gọi ả là mẹ nữa, sống trên đời này còn gì đâu mà luyến tiếc.
"Tử Việt, em không muốn về."
"Kỳ Kỳ, anh cũng không muốn về." Lãnh Tử Việt bất lực, "Nhưng chúng ta phải về."
"Tại sao chứ?"
Lục Kỳ không hiểu nổi, lúc trước cô ta là con gái của nhà họ Lục, gia thế không phải đứng đầu nhưng không ai có thể trên cơ cô ta được.
Kết quả là, hết lần này đến lần khác có một Đường Quả ăn đứt cô ta về mọi mặt.
Cứ tưởng là, thành con dâu nhà họ Lãnh rồi không cần phải sống trong cái bóng của Đường Quả nữa.
Ngay khi cô ta đang đắc chí thì lại biết được người mình ghét nhất lại hô biến thành mẹ chồng mình.
Đáng sợ. Quá đáng sợ.
Đường Quả cứ như âm hồn bất tán, không chỉ ám cô ta trong công việc, còn ám cả sinh hoạt của cô ta nữa, không thể dứt ra nổi.
"Nếu chúng ta không về, ngày mai mất trắng."
Lục Kỳ cắn môi, không nói câu nào.
...
"Cái gì đây?"
Đường Quả nhìn quyển album Lãnh Duệ đưa cho mình, tò mò hỏi.
"Các kiểu áo cưới, em xem có ưng bộ nào không?"
Đường Quả mở album ra, đúng là bên trong có đủ loại áo cưới, loại nào cũng đẹp.
Nhìn một lúc, cô khép album lại, hỏi, "Anh thật sự muốn tổ chức hôn lễ à?"
"Tất nhiên."
Đường Quả chống cằm, mắt cong cong, "Lãnh Duệ, tổ chức hôn lễ có nghĩa là ngày đó anh sẽ phải ôm em, nắm tay em, hôn em. Anh làm được không?"
Lãnh Duệ đờ người.
Hiện tại hắn không làm được.
Trong lòng hắn chợt có chút do dự, hay là nên hoãn lại?
"Nhưng mà mấy bộ này đẹp thật đấy."
Nhìn vẻ hào hứng của cô, hắn nuốt lời định nói vào, lấy thuốc ra hút. Chẳng mấy chốc, khói trắng lượn lờ khắp phòng.
"Khụ khụ..."
Mùi thuốc nồng quá, khiến Đường Quả bị sặc mà ho khan. Cô vội lấy khăn tay ra che miệng, nước mắt giàn dụa.
Lãnh Duệ thấy thế, tay run lên, lập tức dập thuốc.
"Em ra ngoài hít thở không khí đi."
Nhìn thấy cô sặc đến phát khóc, hắn có chút hối hận, vì sao mỗi lần không vui hắn lại tìm thuốc để hút thế nhỉ.
Hắn phân phó người hầu khử sạch mùi thuốc lá trong phòng.
Đường Quả theo Lãnh Duệ đi ra ngoài. Sau lưng hắn, cô mới mở khăn ra. Nhìn thấy khăn thấm sắc đỏ, mắt cô rũ xuống. Cô vo khăn lại, quăng thẳng vào trong thùng rác.