Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Kỳ Kỳ, không cần vội."
Lãnh Duệ không hiểu được, vì sao khi Lục Kỳ nghe nói Lãnh Duệ gọi về ăn cơm lại kích động như thế, giống y như hồi hai người kết hôn.
Biểu hiện đó khiến gã có chút không vui.
Theo bản năng, gã nhớ đến chuyện Đường Quả từng là bạn gái gã, sau lại thành người của Lãnh Duệ.
"Kỳ Kỳ, không phải em muốn tổ chức concert hay sao? Không bận à? Nếu bận, anh về một mình là được."
"Ba bảo cả hai về, lỡ lúc chỉ mình anh về lại chọc ba giận thì làm sao giờ?"
"Concert thì còn lâu, có người hỗ trợ rồi, trừ tới trừ lui thì không phải không thể bớt chút thời gian về nhà được." Lục Kỳ kỳ quái nhìn Lãnh Tử Việt, thu nụ cười lại, "Tử Việt, hình như anh không muốn về, cũng không muốn cho em về?"
Lãnh Tử Việt vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, anh không có. Anh chỉ sợ em bận, làm mất thời gian của em thôi mà?"
"Kỳ Kỳ, bạn gái ba quay về rồi. Đến khi em gặp cô ta, nhớ kĩ rằng dù có chuyện gì cũng không được kích động, nhé." Lãnh Tử Việt bất an.
Đặc biệt là khi Lãnh Duệ đã nói trong điện thoại rằng muốn gã và Lục Kỳ kính trà cho "mẹ".
Lãnh Tử Việt thấp thỏm cùng Lục Kỳ về biệt thự.
Đẩy cửa ra, gã nắm tay Lục Kỳ, cả người run lên.
Đồng thời gã cũng rất hồi hộp, hình như mấy năm rồi chưa gặp mặt?
Cô ấy cho đến bây giờ đều không thích lên báo, rất khó để tìm thấy hình bóng cô trên các trang tin tức giải trí.
Nếu không phải cô ở nước ngoài nổi tiếng như thế, khiến cả thế giới biết đến mình, gã chắc đã nghi ngờ rằng cô bị ba gã giấu đi rồi.
Trong phòng khách chỉ có Lãnh Duệ. Không thấy Đường Quả, Lãnh Tử Việt đang hồi hộp thở phào một hơi.
Gã và Lục Kỳ chào Lãnh Duệ theo quy củ.
Lãnh Duệ ngẩng đầu lên, "Ngồi đi."
Lục Kỳ cũng rất hồi hộp. Trước mặt cô ta đây là chủ của nhà họ Lãnh, toàn bộ nhà họ Lãnh đều trong tay ngài ấy.
Âm nhạc Tinh Vân, điện ảnh Tinh Vân chỉ là một phần nhỏ trong tay của vị này.
Điều Lục Kỳ muốn bây giờ, đó là làm hài lòng Lãnh Duệ. Tương lai cô ta lúc ấy không chỉ giới hạn trong giới âm nhạc nữa mà còn lấn sang cả giới điện ảnh, không phải là muốn gì được nấy hay sao?
Nếu sớm biết Lãnh Tử Việt là con nuôi của vị này, năm ấy cô ta đã không gây sự với Lãnh Tử Việt, để Đường Quả có cơ hội xen vào chiếm Lãnh Tử Việt một thời gian.
Đương nhiên, hiện tại cũng không muộn.
Cô ta đã kết hôn với Lãnh Tử Việt rồi.
Nghĩ tới đó, môi Lục Kỳ hiện lên ý cười. Đường Quả hot thì đã sao, chẳng phải cũng sắp giải nghệ ư?
Đường Quả đi rồi, thiên hạ này không trong tay Lục Kỳ thì còn rơi vào tay ai nữa?
Cô ta vô ý thức xem nhẹ thực lực của Đường Quả. Cô ta muốn Đường Quả rời đi, để cô ta có cơ hội thể hiện.
Đột nhiên, Lục Kỳ cảm giác được một ánh nhìn lạnh buốt, theo bản năng nhìn lên, phát hiện ra là Lãnh Duệ. Chẳng qua là lúc cô ta nhìn đến thì Lãnh Duệ đã cúi đầu xuống.
Cô ta gấp gáp. Chẳng lẽ là sau khi kết hôn cô ta với Lãnh Tử Việt ít về quá nên Lãnh Duệ không hài lòng.
"Ba," Lục Kỳ thử nói, "Ngày trước vợ chồng con bận quá, ít khi có thời gian sang thăm ba. Sắp tới hết bận rồi, nếu ba không chê, con sẽ sang thăm ba mỗi ngày."
Lãnh Tử Việt muốn nhào đến kéo Lục Kỳ nhưng đã quá muộn.