Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Lãnh Duệ nghiêng đầu nhìn cô gái nằm sấp bên cửa sổ, đáy mắt dịu dàng không giấu nổi.

Mặc kệ trên người cô nhiễm vị hắn chán ghét, không thể phủ nhận được rằng, cô dần dần nắm giữ trái tim hắn.

Coi như cả đời hắn không thể chạm vào cô, hắn cũng muốn giữ cô lại. Kể cả khi chết cũng không chia lìa.

Nếu như cô muốn phản kháng, hắn vẫn sẽ áp dụng các biện pháp để giữ cô lại.

Hắn đã nghĩ đến một điều rất lãng mạn, là ôm lấy cô, thấy cô chết trong vòng tay mình.

...

Cục dân chính.

Đường Quả bất ngờ, Lãnh Duệ hóa ra đưa cô đến chỗ này.

[Kí chủ, cô tin Lãnh Duệ chưa? Hắn ta thật sự để cô trong lòng, trực tiếp đưa cô đi lãnh chứng rồi kìa.]

Lãnh Duệ không hỏi ý kiến của Đường Quả, trực tiếp cho người xử lí. Đường Quả cũng không phản kháng, còn cực kì phối hợp.

Lúc chụp ảnh, cô quay đầu sang nhìn Lãnh Duệ, "Lãnh Duệ, có lẽ mấy năm này, đây là lúc chúng ta gần nhau nhất đúng không nhỉ?"

Tim Lãnh Duệ xiết lại, không biết vì sao, rõ ràng người đang ở trước mắt, mà hắn cảm thấy xa tận chân trời.

Trong mắt cô chỉ có hình bóng của hắn, hắn cảm giác rất khủng hoảng.

Đưa Đường Quả đi lãnh chứng không phải là vì hắn nhất thời hứng khởi.

Để giữ cô lại, hắn đương nhiên phải có một lí do quang minh chính đại chứ.

Một bên là Trần Việt Sinh, một bên là Lãnh Tử Việt, ai cũng nhìn cô chăm chăm. Hắn phải đánh dấu cô, nếu không không an tâm nổi.

Hắn sợ mình không khống chế được nỗi mong muốn tự tay hủy diệt cô. Trước giờ, đồ của hắn nếu như có dấu hiệu sắp bị cướp đi, hắn sẽ dùng hết biện pháp để phá hủy nó, sau chắp chắp vá vá lại, cuối cùng là giữ bên mình.

Giống như ba mẹ hắn chẳng hạn.

Lãnh Duệ cất giấy chứng nhận kết hôn, ngay lập tức gọi điện cho Lãnh Tử Việt.

Câu đầu tiên là, "Mẹ cậu về rồi, tối về nhà ăn cơm."

Lãnh Tử Việt còn đang hoang mang, hắn bồi thêm một câu, "Cả hai vợ chồng cùng về, tôi nhớ vợ chồng cậu chưa kính trà cho mẹ đâu đấy."

Hắn không quên rằng Đường Quả muốn uống trà của con dâu. Vì thế, lúc Lãnh Tử Việt còn đang sững sờ, hắn nói huỵch toẹt mục đích của mình ra luôn.

Lãnh Tử Việt đầu vẫn còn đang load thì Lãnh Duệ đã hết kiên nhẫn, cúp máy.

Đường Quả bật cười, "Lãnh Duệ, anh vẫn còn nhớ cái này hả?"

"Đương nhiên."

Lãnh Duệ nhìn cô gái trên xe đối diện, rất muốn đưa tay xoa đầu cô, "Anh gửi bản thảo cho nhà xuất bản rồi, chậm nhất là tháng sau ra mắt."

"Nhanh vậy á?" Cô cười tít mắt, ngay lập tức Lãnh Duệ đơ người.

Từ lúc quen biết cô đến giờ, hắn chỉ thấy cô cười.

Dường như cô không biết giận là gì. Không, khi cô giận, cô cũng cười, căn bản là không thể phân biệt nổi lúc nào cô vui, lúc nào cô giận nữa.

...

"Tử Việt, anh sao thế? Ai gọi?"

Lãnh Tử Việt cúp máy, bần thần ngồi một chỗ.

Lục Kỳ vừa hay thấy vẻ ngẩn người của gã, không nhịn được mà hỏi một câu.

Gã ngơ ngẩn, nói, "Ba bảo nay về ăn cơm."

"À tưởng gì," Lục Kỳ cười cười, "Vậy đi chuẩn bị đi, đừng để ba đợi lâu."

Đây là chuyện hiếm. Phải nói rằng, từ khi hai người kết hôn tới giờ, Lãnh Duệ lần đầu tiên chủ động gọi cả hai về ăn cơm đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play