Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

"Không cần, nói hay không nói cũng thế thôi."

"Con trai ngoan, anh cho rằng với trí thông minh của tôi, tôi không thể giải thích được ư?"

"Tôi chỉ hi vọng anh ấy tự hỏi tôi chân tướng mà không phải nghe một câu của anh đã tin."

Lãnh Tử Việt quay về, đầu chỉ đọng lại duy nhất một câu đó. Cô gái gầy yếu vẫn cười như thế, nhưng tại sao lại khiến người ta đau xé lòng.

Gã không hiểu cô có ý gì.

Gã chỉ hỏi một câu: "Lãnh Duệ kiêu ngạo lắm, nếu như không hỏi thì sao? Em cứ định sống mãi như thế này?"

Gã không hiểu cô, từ đầu đến cuối đều không hiểu. Không hiểu được cô làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì. Gã cũng không hiểu được mình bây giờ đang phẫn nộ hay đau lòng nữa.

"Không hỏi thì thôi... Đành chịu vậy." Trước khi lên máy bay, cô đáp lại gã một câu như thế, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, "Kiêu ngạo đều phải trả giá đắt, có đúng không?"

Hệ thống: [Kí chủ...]

"Thật tình, chúng ta không quay lại thế giới này lần hai, cũng như nhiều chuyện qua rồi có hối hận cũng vô ích. Việc đã qua là việc đã qua, dù cố gắng đền bù đến đâu cũng không có ý nghĩa gì. Thay vì để người khác tổn thương mình, chi bằng mình tổn thương người khác trước."

"Ta thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta, các cụ nói không có sai."

[Kí chủ, cô đừng nghiêm túc thế. Cô thử coi đây chỉ là trò chơi đi, sẽ không nghĩ như vậy đâu.]

Đường Quả mở mắt ra, chớp chớp, "Nếu là trò chơi thì việc gì ta phải hạ thủ lưu tình, không phải ta được thoải mái chơi thế nào thì chơi sao?"

Hệ thống: [Tôi có thể thu lại lời vừa rồi không?]

Định công mệnh, cứ có cảm giác kí chủ hố mình.

[A, kí chủ, cô đang viết gì thế? Tiểu thuyết à...] Hệ thống phấn khởi nói, [Kí chủ, chẳng lẽ sau khi nổi tiếng thế giới, cô định chuyển sang viết tiểu thuyết?]

"Ừ, viết tiểu thuyết."

[Kí chủ, cô có dự định sống tốt rồi?] Nó có chút vui vẻ, chẳng lẽ kí chủ thông suốt rồi sao?

[Tên tiểu thuyết đã nghĩ ra chưa?]

Đường Quả khép hờ mắt, bút trên tay nhoay nhoáy viết tới viết lui, cuối cùng cô lật lại trang đầu tiên, nghĩ nghĩ một chút, viết xuống một dòng chữ.

"Tên đã nghĩ kĩ rồi, "Nếu đây là một kết thúc khác"."

...

Album của Đường Quả ở nước ngoài bán thuận lợi hơn so với tưởng tượng, chưa từng có sự cố gì xảy ra.

Ngày Lãnh Tử Việt kết hôn, Lãnh Duệ quay lại gửi cho cô kèm một câu, "Lãnh Tử Việt kết hôn rồi."

Đường Quả nhìn người đàn ông trong video, miệng cười, "Lãnh Duệ, anh quan tâm hôn lễ ấy ghê nhỉ? Lãnh Tử Việt kết hôn cũng chả liên quan đến em mấy đâu, quá khứ cả rồi."

"Về sau nó sẽ gọi em là mẹ." Lãnh Duệ cố chấp, nghiêm túc nhìn cô gái trong video, "Nó là con trai em."

Hệ thống: [...]

Đường Quả đột nhiên bật cười, không phải là cười Lãnh Duệ, mà là cười vì nghĩ đến khi Lục Kỳ nhìn thấy cô sẽ có biểu cảm đặc sắc gì.

Mới nghĩ thôi đã muốn cười ói ẻ.

Sắp rồi, Lục Kỳ sẽ phải gậm một khối căm hờn gọi cô một tiếng mẹ, thật có ý tứ nha.

Hệ thống: [Kí chủ, cô xấu tính quá đấy.]

"Mi thì biết cái quái gì. Bad girl xấu thật nhưng good girl thì ế không ai yêu, vậy nên càng hỏng mới càng được thích."

"Lãnh Duệ này, chờ em về, em muốn con trai với con dâu kính trà."

Cuối cùng thì Lãnh Duệ cũng cười, "Được, anh sẽ dặn chúng nó."

"À mà, em có viết sách đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play