Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Nhưng mà giờ vẫn chưa có viết xong á. Chờ em viết xong, em sẽ xuất bản ngay."
Thần sắc Lãnh Duệ dịu đi, "Anh giúp em."
"Ừa."
Ánh mắt Lãnh Duệ dịu dàng. Đã nhiều ngày không gặp cô rồi, hắn nhớ cô lắm.
Mặc dù trên người cô có hơi thở của kẻ hắn ghét, cho đến bây giờ, hắn vẫn không nỡ giết cô. Cứ như vậy đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên hắn, hắn sẽ đảm bảo sống với cô thật tốt.
"Lãnh Duệ, em mua nhiều quà cho anh lắm đấy, đừng ghét nha."
Sau đó cô rời đi một lúc, khi xuất hiện lại có cả Vưu Ngọc ở bên cạnh.
Hắn nghe tiếng cô chỉ huy Vưu Ngọc lấy quà ra hỏi hắn có thích hay không, từ đầu đến cuối cũng không chạm vào quà dù chỉ một chút.
Đột ngột, cô không cẩn thận đụng phải một cái hộp. Lãnh Duệ nhìn thấy gương mặt cô xuất hiện vẻ tiếc nuối, "Chị Vưu, bỏ cái này đi, mai bọn mình chọn cái khác giống thế."
"Yên tâm nha, đồ tặng anh, em sẽ không sờ vào." Cô quay sang nói với hắn, giọng ngọt ngào.
Nụ cười này khiến lòng hắn rầu xuống.
Có lẽ cô không biết, một giây trước hắn chỉ muốn cô ngoan ngoãn sẽ để cô sống sót, cô lại cẩn thận chọn quà cho hắn, cũng tự giác không động đến một chút nào.
Hắn chạm vào màn hình, chạm vào gương mặt gầy yếu nho nhỏ, xẹt qua đôi môi cong cong kia, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng.
Hắn sống hơn ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng muốn ôm ai, chưa từng muốn khảm ai vào trong xương tủy của mình như thế. Không, dường như máu nóng của cô đã chảy trong người hắn, không thể xa rời hắn.
Lãnh Duệ quay về biệt thự, thử chạm vào chỗ của Đường Quả, từ phòng làm việc của cô, đến các thiết bị, giấy bút, khăn mặt, quần ào.
Nhưng mà, mỗi lần đưa tay ra, sắc mặt hắn đều tái nhợt đi, đầu óc suy nghĩ lung tung, cuối cùng là phát buồn nôn.
Rốt cuộc là cũng không thể chạm vào được.
Có lẽ, hắn cần thời gian.
Hắn nhớ đôi tay mềm mềm của cô, đôi tay nhỏ bé bám chặt vào cánh tay hắn.
Hắn muốn vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, chạm vào cằm cô, vào đôi con ngươi xinh đẹp của cô, muốn được chải những sợi tóc đen bóng.
Chỉ là, Lãnh Duệ không ngờ đến lần gặp nhau tiếp theo sẽ lâu như thế. Đường Quả ở nước ngoài là ở liền hai năm, trong khoảng thời gian đó, hắn chỉ có thể nhìn thấy cô qua video.
Mỗi lần gọi nhau cô đều cười nói rất tự nhiên. Tháng nào cô cũng tặng quà cho hắn, trước khi gửi, cô sẽ gọi điện khoe quà, nghiêm túc nói cho hắn biết rằng cô chưa từng chạm vào chúng, hắn có thể mở ra thoải mái.
Mỗi lần như thế, tim hắn càng ngày càng nặng nề hơn.
...
Lục Kỳ hai năm này trôi qua rất dễ chịu. Trong nước, bài hát của Đường Quả vẫn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng Đường Quả đã mất tăm mất tích.
Từ ngày kết hôn đến giờ, cô ta cảm thấy thần may mắn đã gõ cửa đến nhà mình.
Kẻ cô ta chướng mắt nhất đã xuất ngoại, còn cô ta gả cho người thừa kế duy nhất của nhà họ Lãnh.
Gả cho Lãnh Tử Việt rồi cô ta mới biết được.
Khi thấy Lãnh Duệ, cô ta không nhớ rõ được đã nhìn thấy hắn hay chưa, dù sao trong buổi concert lần trước, khoảng cách xa quá, cô ta không biết được Lãnh Duệ cùng Đường Quả có quan hệ với nhau.
Lại nữa, Lãnh Tử Việt ít khi đưa cô ta về nhà, nên cô ta cực kì mờ mịt.