Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Ta đối xử tốt với hắn vì cả hai đều là mệnh pháo hôi. Ta nghĩ rồi, hắn chưa từng được người khác yêu thích, vậy cho hắn hiểu được cảm giác được quan tâm là thế nào đi."
Đường Quả mỉm cười, "Cảm giác này không khác gì độc dược cao cấp, trúng rồi không giải được, thậm chí còn nghiện.
Đời người chỉ có một, nếu chưa từng có người quan tâm đến, chẳng phải sẽ rất cô đơn sao? Huống hồ, hắn đối xử với ta cũng không quá tệ, ta muốn tốt với hắn một chút."
Hệ thống run lên, [Nhưng như vậy vẫn ác lắm. Cuối cùng hắn vẫn sẽ mất cô thôi, sẽ phát điên đấy.]
"Chẳng có cái gì là vĩnh viễn cả, mi không hiểu à? Trước được sau mất, dù sao cũng đỡ hơn là không bao giờ có được."
Hệ thống: [Không hiểu, tôi chỉ hiểu là kí chủ có một nội tâm vô cùng biến thái.]
"Được yêu thích, được quan tâm, cảm giác này chẳng lẽ không tốt?"
Hệ thống: [Kí chủ, tôi thấy cô không những vô tình mà còn biến thái nữa, cô định tổn thương hắn thật à.]
"Ta là người có quy tắc, không ai hại ta, ta cũng sẽ không hại ai. Nếu có người thật lòng tin tưởng ta, ta cũng sẽ đối xử với người đó như vậy."
Đây là lần thứ hai Đường Quả tâm sự với hệ thống, nó vội vàng ghi chép lại. Thế này sẽ dễ phân tích tâm trạng kí chủ hơn, tương lai có thể phòng cô chơi hỏng thế giới.
Nghĩ kĩ thì hóa ra kí chủ vẫn còn chữ "tình".
Chỉ là tính cô đã trở nên cực đoan, cách xử sự cũng càng ngày càng biến thái.
Hệ thống nhịn không được, hỏi, [Kí chủ, nếu trong một thế giới nhiệm vụ nào đó có người đối xử thành tâm thành ý với cô, cô có thể giống như trước không?]
Nó có chút mong chờ, nếu như có thể, nó không ngại vượt quyền làm tí việc, chỉ cần kí chủ ngày xưa trở về.
"Thiểu năng, mi bẩm sinh đã ngây thơ thế rồi à?"
Hệ thống thất vọng. Quả nhiên là không được ư?
...
Trước khi Đường Quả xuất ngoại, Lãnh Tử Việt liều mạng tranh thủ lúc Lãnh Duệ không có nhà mà tìm đến cô.
Nụ cười của Đường Quả vẫn như cũ. Chuyện kia đã qua hai năm rồi.
"Con trai, có chuyện gì?"
Lãnh Tử Việt đang ấp ủ tâm tình, bị hai chữ "con trai" của Đường Quả mà sụp đổ.
Mặt gã đỏ bừng lên, họng nghẹn lại. Gã muốn mắng cô, nhưng nhìn cô gầy như thế lại không nỡ.
"Thật xin lỗi."
Đường Quả vẫn treo nụ cười trên môi, "Ồ, anh có lỗi gì với tôi? Nếu là chuyện chia tay, anh đã bồi thường tiền, tôi cũng đã trả thù, chúng ta không ai nợ ai cả."
"Tóm lại, Tiểu Quả, anh xin lỗi."
Lãnh Tử Việt mấp máy môi, "Anh sẽ tranh thủ nói chuyện rõ ràng với ba, rằng giữa chúng ta chưa từng phát sinh cái gì cả."
Gã đã từng nhìn thấy Đường Quả và Lãnh Duệ ở chung như thế nào khoảng một năm nay.
Gã không biết vì sao, Lãnh Duệ ưa sạch sẽ vì một câu của gã mà không cho Đường Quả tiếp xúc với mình. Nhưng đã vậy rồi vẫn còn giữ cô ở lại.
Vì một câu của gã mà Đường Quả cả đời có lẽ sẽ phải sống như thế.
Ngày ấy, trong trung tâm thương mại nhìn thấy Đường Quả vui vẻ chọn đồ cho Lãnh Duệ, cuối cùng vì Lãnh Duệ không muốn gần mình mà không dám đụng vào những món đồ kia, tâm gã tan nát.
Nếu như gã chưa từng nói những lời ấy, có lẽ Đường Quả và Lãnh Duệ sẽ sống tốt hơn.
Chung quy lại cũng là vì gã ghen ghét, là vì gã không cam lòng mà thôi.
_________
Editor:
Quả Quả: I'm sorry, the old Đường Quả can't come to the phone right now.
Hệ thống: Why?
Quả Quả: Oh, 'cause she's dead.
Hue hue nam chủ à, giờ húi hận cũng đã không kịp rồi.