Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lãnh Duệ nhìn cân, không thấy cái kim nhúc nhích thêm tí nào, cảm thấy mọi việc hắn làm đều tốn công vô ích.
"Anh phải đổi chuyên viên dinh dưỡng khác cho em."
Đường Quả vội cầu xin tha, "Đừng, Lãnh Duệ. Bảy người rồi, lỡ đổi phải người khác kém hơn thì sao."
"Chuyên viên này nấu ăn ngon nhất, nếu đổi lại em sợ mình nuốt không nổi."
"Đi, chúng ta đi shopping đi."
Hôm nay Đường Quả quấn lấy Lãnh Duệ không buông, hắn không phản đối, cảm thấy cũng không tệ lắm. Chỉ là hắn vẫn có chút cự tuyệt tiếp xúc với cô. Hắn hận phản ứng của mình, cứ như bản năng vậy.
Vì thế mà hắn sợ rằng mình theo bản năng sẽ vặn gãy cần cổ non mịn của cô.
"Lâu rồi không chọn quần áo cho anh, hôm nay mua nhiều một chút, dù sao cơ hội cũng không còn là bao." Đường Quả lẩm bẩm, dù chọn đồ nhưng vẫn không chạm vào.
Cô nhìn trúng bộ nào sẽ để cho nhân viên lấy xuống rồi giục Lãnh Duệ đi thay.
Mỗi lần Lãnh Duệ thay đồ đi ra, cô đều nở một nụ cười tán thưởng, "Cái này đẹp này."
"Cái này cũng không tệ."
"Lãnh Duệ, trời sinh anh là cái móc treo quần áo à? Anh mặc gì cũng đẹp hết."
"Này nhé, anh có hứng đi làm người mẫu không? Dáng người của anh hiếm có khó tìm lắm đấy."
"À mà thôi, anh là sếp lớn, ai đủ tư cách nhìn nhan sắc chim sa cá lặn của anh chứ."
Lãnh Duệ nhìn đống quần áo đã được gói lại, lên tiếng, "Đủ rồi."
Nhiều như thế, hắn mặc mấy năm cũng không hết.
"Em thấy nên chọn nhiều chút."
Đường Quả kệ ý kiến ý cò của Lãnh Duệ, tiếp tục đi chỗ khác. Lãnh Duệ nghĩ thầm, hắn nhiều tiền thế nhưng có chết cũng không mang chôn cùng được, thôi thì cứ để cho cô tiêu xả láng đi.
"Anh mau qua đây, em chọn đồng hồ cho."
Lãnh Duệ đi sau lưng Đường Quả, thấy bộ dáng đi tới đi lui của cô, lâu lắm rồi mới được bình tĩnh như thế. Trông cô hớn hở đứng trước cửa hàng, hắn thật không nỡ khiến cô mất hứng.
Đường Quả chỉ vào một chiếc đồng hồ đeo tay. Nhân viên cửa hàng đưa cho cô, thấy cô sắp đụng vào đã nhanh chóng rụt tay lại, tim Lãnh Duệ hụt mất một nhịp.
"Lãnh Duệ, anh đeo thử đi."
Lãnh Duệ đi đến bên cạnh cô, giơ tay lên đeo đồng hồ vào. Thấy cô muốn giúp hắn chỉnh lại nhưng rồi cuối cùng vẫn thu tay về, lòng hắn đau đớn.
Cô đứng bên quầy hàng, khen hắn không dứt miệng. Nụ cười cô thuần khiết, đôi con ngươi trong suốt chỉ có hình bóng của hắn.
"Cái này được này. Anh thích không?"
Lãnh Duệ nhìn đồng hồ rồi nhìn lên bắt gặp ánh mắt mong chờ của cô, gật đầu. Đáp lại hắn là một nụ cười xán lạn.
Nụ cười này khiến hắn khổ sở.
"Vậy lấy cái này."
Từ đầu đến cuối cô cũng không chạm vào đồng hồ, dù dáng vẻ rất muốn sờ thử một chút.
Ngay cả khi đóng gói rồi cô cũng không chạm vào, để cho trợ lí và vệ sĩ cầm. Cả buổi đi chơi cô chỉ cười, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
[Kí chủ, buông bỏ thù hận đi.] Hệ thống không dám nhìn thẳng, [Cô giả vờ đối xử tốt với hắn như thế, không thấy mệt à?]
Đường Quả nhướn mày, ngả ngớn, "Sai rồi. Ta thật lòng đối xử tốt với hắn. Ta làm gì với ai cũng thế, đều là cam tâm tình nguyện cả."
"Chỉ là... có một số người chịu không nổi thôi."