Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
[Kí chủ, đây không phải là trọng điểm!]
"Tiếp tục."
[Về sau ba mẹ hắn và nhân tình của mẹ hắn quay về, biết gia tộc phát triển như thế, dự định liên hợp lại lật đổ hắn, phải nói là muốn chơi chết hắn luôn ấy. Ám sát, hạ độc, mỹ nhân kế, mọi thủ đoạn đều có tất.]
"Đáng thương vậy."
Đường Quả có chút thương hại, "Những người kia chắc bị chỉnh thảm lắm nhỉ?"
Hệ thống: [...] Đáng thương cái *beep*, đây gọi là phát rồ, là phát rồ, hiểu không?
[Đúng rồi,] hệ thống hụt hơi, nói chuyện cùng kí chủ sớm muộn gì cũng tăng xông mà chết, [nhân tình của mẹ hắn bị chặt đứt tay chân, ném xuống biển cho cá ăn.]
[Ba mẹ hắn bị đánh gãy chân rồi bị nhốt lại, sau thoát ra được, muốn chạy trốn nhưng cuối cùng bị hắn giết chết, thi thể vẫn còn được bảo quản ở nhà họ Lãnh. Mấy năm trước thỉnh thoảng hắn vẫn về đó, ngồi xổm bên quan tài cả đêm nói mấy lời khó hiểu, còn cười khủng bố nữa!]
"Mấy năm trước có một phụ nữ tiếp cận hắn, ở trong biệt thự khoảng một tháng. Về sau hắn phát hiện cô ta muốn thám thính bí mật cơ nghiệp, ngay lập tức quẳng xuống biển cho cá ăn."
Nó thoáng run rẩy, [Hắn trực tiếp theo dõi, còn cười nữa. Tôi nhớ hắn còn rút thuốc ra hút.]
Nó cho rằng nói xong thì Đường Quả sẽ bị dọa ngất.
Kết quả, nó phát hiện ra thần kinh của kí chủ nhà hắn không phải thép bình thường, thậm chí còn nói vô cùng tự hào, "Ra vậy. Vốn dĩ sợ bị người khác vứt bỏ, sao lại thích vứt bỏ người khác thế nhỉ?"
Hệ thống nhìn thấy nụ cười của Đường Quả, chợt sinh ra cảm giác không ổn.
[Kí chủ, cô đừng chọc hắn, tốt nhất là sống cùng hắn đi, đừng nghĩ đến chuyện phản bội.]
Nó lo lắm đấy. Kí chủ chắc chắn có một vị trí quan trọng trong lòng Lãnh Duệ, một khi kí chủ dám có tâm tư phản bội hắn ta, nó sợ là cô sẽ bị lăng trì.
"Yên tâm, ta sẽ không phản bội hắn."
Hệ thống thở ra một hơi. Tốt rồi.
"Ta sẽ đối xử với hắn thật tốt, để hắn cảm thấy trên thế giới này, chỉ có ta đối xử tốt với hắn," Khóe môi Đường Quả cong lên, "Hắn rất đáng thương, đúng không?"
Hệ thống: [...] Sao cứ cảm thấy sai sai thế nhỉ?
Những ngày sau, nó phát hiện ra Đường Quả không hề nói đùa.
Ví dụ nhé, Đường Quả tự thân xuống bếp nấu cho Lãnh Duệ ăn, đôi khi rảnh rỗi còn cất vào hộp giữ ấm, đưa đến tận công ty.
Ví dụ nữa, Đường Quả tự chọn quần áo cho Lãnh Duệ, còn giúp hắn thay đồ.
Lại một ví dụ khác, Đường Quả dựa vào người Lãnh Duệ, cùng hắn đi khắp công viên chơi hết tất cả các trò chơi ở đó.
Hệ thống dù bất an nhưng thấy nụ cười đã không còn tàn nhẫn của Lãnh Duệ, lại thấy ánh mắt của Đường Quả càng ngày càng dịu dàng, nó cũng thả lỏng dần.
Có lẽ kí chủ thực sự thương hại Lãnh Duệ.
Lãnh Duệ cũng không có ngồi không. Từ khi Đường Quả trở về, bất cứ tài nguyên gì về âm nhạc hắn cũng không từ thủ đoạn để cướp cho Đường Quả.
Trong mắt hắn, tất cả đều thuộc về Đường Quả.
Trần Việt Sinh thấy Lãnh Duệ đối xử tốt với Đường Quả như vậy, hai người không hề có chút cãi cọ nào; tâm ý đành chôn sâu dưới đáy lòng, tuy rằng rất hụt hẫng.
Đường Quả hô mưa gọi gió, nhưng về phía Lục Kỳ liên tục bị cướp tài nguyên sắp nổi điên rồi.
"Đường Quả, Đường Quả, lại là Đường Quả! Đường Quả, mày chết không được tử tế!"