Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Đường Quả không có đáp án như ý cũng không hỏi hệ thống nữa.

Lúc cô chuẩn bị về nhà thì Lãnh Duệ xuất hiện.

Cùng lúc, Trần Việt Sinh cũng xuất hiện. Anh cảnh giác chắn trước mặt cô, ngăn cản ánh nhìn của Lãnh Duệ.

Lãnh Duệ ôm một bó hoa hồng đỏ. Đứng dưới ánh đèn, màu hoa đỏ đến quỷ dị.

Trần Việt Sinh kiêng dè nhìn Lãnh Duệ. Thần thái Lãnh Duệ thế này khiến anh nhớ lại mấy kí ức không được vui vẻ cho lắm.

"Lãnh Duệ, đã nói rồi, chúng ta không được ép Quả Nhi."

Đường Quả cũng cảm thấy hôm nay Lãnh Duệ là lạ.

Trước kia nói hắn thần bí, gợi cảm, nhưng giờ dù thấy hắn cười, cô vẫn thấu được vẻ tàn nhẫn, hưng phấn, khát máu giấu sâu trong đó.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân hệ thống cảnh cáo cô?

[Kí chủ, cô có sợ không?]

"Chuyện gì thế?"

[Kí chủ, cô tự cầu nguyện đi. Tôi không nghĩ hắn ta lại tìm đến cô sớm như vậy. Nếu như cô không chọc tới hắn, sự tình sẽ không như thế này. Cô mà sống sót trở về, tôi sẽ cho cô biết cốt truyện của Lãnh Duệ.]

Hệ thống nói, hoàn toàn không cho Đường Quả kịp trăn trối.

Dù sao có chết cũng sẽ đến thế giới tiếp theo, coi như Lãnh Duệ cầm dao chém chết cô thì cô cũng chẳng sợ.

Khóe miệng cô cong lên, cười cười đi đến trước mặt Lãnh Duệ.

"Sao ngài lại tới đây?"

Trần Việt Sinh nhìn thấy thái độ của Đường Quả, trái tim trùng xuống. Quả nhiên, Quả Nhi vẫn còn thích Lãnh Duệ. Anh khó chịu, rất khó chịu.

Lãnh Duệ nâng cằm cô lên, nheo mắt lại nguy hiểm, "Đi về. Sau này ở bên tôi, không được phép phản bội tôi."

"Ngài đón em ư?" Đường Quả cười khẽ, có chút bất ngờ, "Nhưng, ngài đã bỏ em những hai lần, sao em có thể biết được ngài có bỏ em lần nữa hay không?"

"Ngoan một chút sẽ không bỏ." Ánh mắt Lãnh Duệ hiện lên ý cười. Hắn vuốt ve gò má trắng nõn của cô, "Hiểu chứ?"

"Nếu không hiểu, tôi đành phải biến em thành một thi thể thôi."

Trần Việt Sinh bên cạnh run lên, nếu không phải nghĩ đến hậu quả, anh chắc chắn đã xông lên kéo Đường Quả đi.

Mang Đường Quả đi đồng nghĩa với việc sau hôm nay, cả hai người sẽ biến thành thi thể.

Hệ thống âm thầm cảnh cáo Đường Quả không được tìm đường chết, nhưng cô đã dựa vào lồng ngực người đàn ông, ngẩng đầu lên, "Vậy ngài lấy danh nghĩa gì cho em để đón em về? Hả? Sủng vật của ngài à?"

Mắt Lãnh Duệ sáng lên một chút. Hắn nâng cằm cô lên, "Bà Lãnh được không?"

Trần Việt Sinh hụt hẫng một nhịp, cảm giác sắp có biến.

"Không thèm."

Nghe Đường Quả đáp, anh hoảng hốt, dường như cảm nhận rõ ràng hàn ý tỏa ra từ người đàn ông kia.

"Vì sao?"

Đường Quả nhắm mắt, ngẩng đầu, "Em thích là một sủng vật hơn, ví dụ như chim hoàng yến chẳng hạn."

Nguy hiểm trên mặt Lãnh Duệ biến mất. Hắn bật cười, ánh mắt chuyển sang nhìn Trần Việt Sinh, hàm ý tôi thắng rồi, đừng có nuốt lời, khiến Trần Việt Sinh muốn phát cáu.

Anh lấy di động ra, run rẩy mở Weibo, không tình nguyện đăng tin chia tay với Đường Quả.

"Quả Nhi."

Trần Việt Sinh gọi Đường Quả lại, tâm trạng cực kì khổ sở, "Anh... Em sống tốt nhé."

Anh không có tư cách để tranh giành với người kia. Anh không dám đánh cược, cũng không dám tưởng tượng, rằng khi anh đắc tội với người đó, nhà họ Trần sẽ biến thành cái dạng gì.

______

Editor: Ù ôi~ Duệ Duệ chuẩn bị ăn hành đi nào muahahahaha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play