Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Trần Việt Sinh, đến lúc cậu lên Weibo tuyên bố tình cảm bất hòa và chia tay là được rồi đấy."
Trần Việt Sinh thu nụ cười lại, "Lãnh Duệ, hình như cậu không có liên quan đến chuyện này?"
"Đương nhiên là có. Cô ấy chỉ tạm thời rời biệt thự, sẽ trở lại với tôi ngay." Lãnh Duệ nói ra câu này rất tự nhiên, khóe môi cong lên. Đúng, cô ấy sẽ về với hắn.
"Lãnh Duệ, ban đầu là cậu chủ động kết thúc, cậu không có quyền yêu cầu cô ấy làm theo ý mình nữa."
Trần Việt Sinh nổi giận. Anh muốn thổ lộ với Quả Nhi của anh, không cần biết cô có chấp nhận hay không, nhưng sau khi tuyên bố chia tay anh sẽ theo đuổi cô ấy.
Quả Nhi tốt như thế, không đáng để cho một kẻ như Lãnh Duệ chà đạp.
Lãnh Duệ không biết trân trọng cô thì để anh trân trọng. Anh sẽ yêu thương cô ấy.
"Trần Việt Sinh, cậu tin không, tôi nói cô ấy chuyển về cô ấy nhất định sẽ về."
"Tôi không tin. Vì sao chứ?" Trần Việt Sinh cảm thấy buồn cười, "Cô ấy là một người tự lập tự chủ, không thể chỉ vì một câu của cậu mà quay lại."
"Nếu như cô ấy chấp nhận thì sao?"
"Nếu thế tôi lập tức công bố chúng tôi chia tay."
Lãnh Duệ cười, đạt được mục đích, "Tốt, lời cậu đã nói ra, phải nhớ kĩ."
"Chắc gì cô ấy đã chấp nhận?" Trần Việt Sinh tranh thủ phản lại, "Nếu như cô ấy không đồng ý, về sau cậu cũng đừng tìm cô ấy nữa, đừng phá tôi với cô ấy."
Lãnh Duệ lạnh mặt, "Cô ấy sẽ chấp nhận."
Hắn dập máy ngay lập tức.
Sau đó, hắn không đi tìm Đường Quả mà gọi trợ lí vào.
"Đi điều tra. Những ai đã hại Đường Quả, nói xấu, bịa đặt bôi nhọ, ngầm chụp ảnh, hạ thuốc, bắt hết lại cho tôi." Gương mặt hắn tàn nhẫn, "Ai nói xấu, bịa đặt thì tung tin bí mật ra; ai chụp ảnh, công bố ảnh riêng tư, còn ai hạ thuốc,... từ từ để tôi nghĩ một chút..."
"Cắt lưỡi, chặt tay đi." Lãnh Duệ hờ hững, "Ai có ý đồ, thiến."
Cả người trợ lí run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Anh ta nhìn Lãnh Duệ, thấy hắn cười cười dựa vào sô pha, vội cúi đầu xuống.
Ngay khi anh ta nhận lệnh rời đi thì bị Lãnh Duệ gọi với lại. Anh ta run rẩy, cho rằng hắn lại muốn bày trò tàn nhẫn nữa.
"Đi hỏi xem cô ấy thích hoa gì."
"Vâng thưa ngài."
Lãnh Duệ chọn một bộ âu phục đẹp nhất để thay, nhìn gương nở ra một nụ cười hoàn mỹ.
Dù cô có là độc dược thì đã sao, hắn nhất định phải nếm thử. Hắn sẽ nếm từ từ, không biết khi ăn độc sẽ có vị gì.
Cô rời đi khoảng thời gian này, nội tâm tàn nhẫn đã không thể khống chế nổi.
Hắn đã nghĩ đến cái kết cô không quay lại, hắn sẽ giết chết cô rồi đánh gãy tay chân Trần Việt Sinh, đây chính là kẻ cầm đầu khiến cô không về với hắn.
Giữ lại thi thể của cô, không ném xuống biển nuôi cá nữa. Như thế cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, không bao giờ rời đi.
[Kí chủ, tôi có thể nói với cô chút chuyện được không?]
"Gì?"
[Cô đừng chọc đến Lãnh Duệ nữa, cũng không cần trả thù hắn, nha? Tôi biết cô với tôi có nhiều hiểu lầm, nhưng mà xin cô, tin tưởng tôi lần này.]
[Kí chủ, đừng hỏi vì sao. Chỉ cần cô thu tay lại thôi. Cô trả thù ai cũng được, nhưng đừng chọc đến tên sát tinh đó.]
______
Editor: Drama sắp tới nữa rồi hú hú