Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Mấy hôm trước tôi bận quá, quên chưa đưa cái này cho ngài Lãnh."
Vưu Ngọc cố vẽ nụ cười, nói thật, chị có chút bất mãn với Lãnh Duệ nên cố ý không mang đồ đến.
Lãnh Duệ cầm máy nghe nhạc, nhướn mày. Khoảng thời gian Đường Quả không ở đây, hắn đúng thật là ngủ không ngon.
Hắn đã tìm những người khác đến hát, nhưng người ta chỉ cần hát câu đầu tiên hắn đã không chịu nổi, lập tức đuổi đi. Cuối cùng, không thể làm gì ngoài lên mạng tải những bài bát của Đường Quả, lúc đó hắn mới ngủ được.
"Cái gì đây?"
"Là các bài Tiểu Quả hát gửi cho ngài Lãnh. Lúc em ấy đưa cho tôi có nói là không có em ấy, Ngài Lãnh có thể ngủ không ngon, một mực bắt tôi phải đưa tận tay ngài." Vưu Ngọc xấu hổ cười cười, "Về sau tôi bận quá, không cẩn thận mà quên mất."
Lãnh Duệ vứt máy nghe nhạc sang một bên. Vưu Ngọc bất mãn, nhưng chị không dám ho he gì.
Tiểu Quả nhà chị tốt như thế, bị đuổi đi cũng tâm tâm niệm niệm gửi bài hát cho con người lãnh khốc vô tình này, thế mà người ta lại không thèm để ý đến, đúng là tình cảm cho chó ăn hết mà.
Biết thế đã không đưa.
"Cô ấy dạo này đang làm gì?"
"Vội viết bài hát mới, định ra album nữa, cuối năm dự định mở concert." Vưu Ngọc cong môi cười, "Tiểu Quả rất cố gắng, sang năm còn có dự định tham gia chương trình âm nhạc của nước ngoài. Ban đầu đã rất gầy, giờ bận quá mà còn gầy hơn."
"Có đạo diễn Trần hỗ trợ, em ấy không bị bắt nạt nhưng mà người trong tối ngáng chân em ấy không ít," Vưu Ngọc lộ vẻ lo lắng, "Mới hôm qua thôi, nếu không phải trực giác của Tiểu Quả tốt, cảm thấy đồ uống có vấn đề, chắc giờ này họng bị độc hỏng rồi."
Nghe đến đó, tay Lãnh Duệ không nhịn được mà xiết chặt trên ghế.
"Lần trước fan meeting có người phá hỏng váy của Tiểu Quả, nếu không phải đến sớm phát hiện, có thể đã bị xấu mặt trước công chúng."
"Cùng producer thảo luận về bài hát còn bị chọn góc chụp ảnh thân mật, xém chút nữa bị bôi đen giống như vụ với đạo diễn Trần ngày trước."
Chị lắc đầu, "May mắn là có camera giám sát quay lại rõ ràng, nếu không thì chẳng lẽ lại để Tiểu Quả công khai hẹn hò cùng producer đấy nữa à? Vậy cũng không được, người ta sẽ nói Đường Quả lả lơi ong bướm."
Vưu Ngọc nghĩ lại vẫn thấy sợ, "Tội nghiệp đạo diễn Trần, không làm gì cũng bị kéo xuống nước. Nói thật, chúng tôi vô cùng cảm kích anh ấy, nếu anh ấy không nói giả vờ hẹn hò nửa năm, lần phát hành album đầu tiên chắc chắn sẽ rất khó khăn."
Vưu Ngọc vừa dứt lời đã cảm thấy Lãnh Duệ có gì đó không đúng lắm.
"Ngài Lãnh, ngài còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Không."
Vưu Ngọc rời đi không bao lâu, Lãnh Duệ mở máy nghe nhạc lên.
Ngay lập tức, giọng hát thư thái của cô truyền ra.
Nghe thấy giọng cô, nội tâm Lãnh Duệ bình tĩnh trở lại. Từ khi gặp cô, hắn không thể tìm thấy ai có giọng hát tốt hơn cô được.
"Tra xem Đường Quả làm gì trong nửa năm nay. Tôi muốn có kết quả sau một tiếng nữa."
"Vâng thưa ngài."
Ngay lúc này, Trần Việt Sinh nhận được điện thoại của Lãnh Duệ.
"Cậu sao lại gọi cho tôi thế?" Trần Việt Sinh kinh ngạc tột độ, "Phát hiện tài năng mới à? So với Quả Nhi còn tốt hơn ư?"
Nghe được xưng hô thân mật thế này, đáy mắt Lãnh Duệ xẹt qua một tia sát ý.
"Nửa năm nay."
Thanh âm hờ hững truyền đến, Trần Việt Sinh chớp mắt đã hiểu ba từ này có ý nghĩa gì.
______
Editor: Duệ Duệ, có không giữ, mất đừng tìm nha nha nha