Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
[Nếu nguyên chủ Đường Quả không bị đuổi đi, vẫn luôn ở bên Lãnh Duệ, cô ấy sẽ không bị coi thành đồ chơi, cũng không bị nữ chính chụp ảnh được và cuối cùng phải nhảy lầu tự sát.]
Hệ thống dừng một lúc, [Kí chủ, kết cục của nữ phụ là thế, không thể thay đổi được. Cô không thể vì vậy mà lập mưu trả thù. Lại nói, cô đến khiến vận mệnh của nguyên chủ thay đổi, nên thỉnh cầu cô bình tĩnh một chút, không cần tiếp tục thế này nữa.]
Đường Quả cười nhạt, "Định mệnh ư? Ta không tin cái gọi là định mệnh."
"Ta tin rằng, vận ta do ta giữ, ta làm chủ."
[Kí chủ à, không nói mấy người kia, chỉ nói đến Lãnh Duệ với Trần Việt Sinh thôi. Trần Việt Sinh giúp cô nhiều như vậy, cô nỡ hạ thủ với anh ta thật? Còn Lãnh Duệ, tính hắn thế rồi, đuổi nguyên chủ đi là chuyện bình thường mà?]
Đường Quả vuốt vuốt mắt, "Ta đâu có làm gì Trần Việt Sinh đâu?"
[Cô... Cô lươn lẹo nó vừa thôi, không làm cái gì? Trần Việt Sinh thiếu chút nữa yêu cô rồi đấy.]
Đường Quả cười xùy một tiếng, "Thế liên quan chó gì đến ta chứ? Nếu không yêu ta thì cũng yêu Lục Kỳ, chốt lại vẫn là yêu mà không được thôi, ta đâu có thay đổi vận mệnh của anh ta đâu."
Hệ thống: [...] Định công mệnh, nó có thể mắng kí chủ lãnh khốc vô tình vô tâm vô tính cố ý gây sự không?
[Kí chủ, bỏ hết thù hận đi có phải tốt hơn không?]
Đường Quả nghiêm túc lắc đầu, "Không đâu. Theo ta đi đến các thế giới này, mi phải xác định được sẽ có ngày hôm nay. Mi có bản lĩnh thì cứ việc xóa bỏ ta đi."
"Thiểu năng, mi biết không? Ta đến thế giới này, nội tâm nguyên chủ thế nào, ta có thể cảm giác được."
Hệ thống căng tai lên, mấy khi được nghe bí mật của kí chủ thế này.
Nó phải hiểu rõ kí chủ hơn nữa, không chừng có thể ngăn cản chuyện xấu phát sinh.
"Người cô ấy hận nhất không phải Lãnh Tử Việt, không phải Lục Kỳ, cũng không phải Trần Việt Sinh, mà là Lãnh Duệ."
[Vì sao?]
"Người cho cô ấy nhiều hi vọng nhất cũng chính là người khiến cô ấy tuyệt vọng nhất. Ở biệt thự của Lãnh Duệ ba tháng, cô ấy sống rất yên bình. Cô ấy đã nghĩ tới tương lai một ngày nào đó rời khỏi, nhất định sẽ sống thật tốt.
Chỉ là ông trời không cho cô ấy cơ hội, Lãnh Tử Việt chỉ nói một câu, Lãnh Duệ đã đuổi cô ấy đi rồi.
Người cô ấy hi vọng nhất, tín nhiệm nhất lại đuổi cô ấy đi, đây mới là tuyệt vọng."
Hệ thống trầm mặc.
Nó hiểu vì sao kí chủ lại chấp nhất với chuyện này như thế, vì kí chủ đã nhập tâm vào thế giới của nguyên chủ.
Lúc này, cô giống như là nguyên chủ Đường Quả trùng sinh trở về.
[À thì... Kí chủ, cô có thể hạ thủ lưu tình chút được không? Những người khác coi như xứng đáng, nhưng mà Lãnh Duệ không nhất thiết phải trả thù ác như vậy, cho chút giáo huấn thôi là được rồi.]
"Được."
Đường Quả cười xán lạn, "Nếu như Lãnh Duệ đối xử tốt với ta, ta có thể không trả thù hắn."
Hệ thống vui mừng, nhưng chưa được bao lâu đã bị Đường Quả tạt một gáo nước lạnh, "Nhưng hắn đã vứt bỏ ta hai lần. Mi biết đấy, ta ghét bị người khác vứt bỏ, nguyên chủ cũng thế."
Tim hệ thống hẫng một nhịp. Lòng bàn chân nó lạnh toát, lạnh lên đến tận đỉnh đầu. Nó sẽ có cảm giác đúng như thế nếu như nó có cơ thể con người.
"Quả Nhi, ăn cơm thôi."
Hệ thống muốn nói thêm nhưng thấy Trần Việt Sinh cầm hộp giữ ấm đi đến.
Nhìn vẻ cưng chiều trên gương mặt Trần Việt Sinh, hệ thống cảm giác như sắp toang đến nơi rồi.
Định công mệnh, kí chủ, cô là cái loại người này ấy hả?
_______
Editor: Mị không thích ngược nhưng mà haha, ngược tiếp đi, ngược nữa đi. Duệ Duệ xứng đáng bị ngược hừ hừ