Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Dưới ánh nến, cô gái cười thản nhiên. Trong vòng những người có đại gia, anh không ghét, chỉ là không ngờ được, Đường Quả cũng giống họ.
"Không có."
Trần Việt Sinh bất chợt nghĩ đến, Đường Quả có bối cảnh rất bình thường. Một cô bé mồ côi, vừa đi học vừa đi làm trong studio, nếu không có người nâng đỡ, không có khả năng đi được đến tận bây giờ.
Biết được đại gia của cô là Lãnh Duệ, anh không ghét, chỉ là có hơi tiếc một chút.
"Chà..." Gương mặt Đường Quả treo nụ cười, "Thật ngoài ý muốn. Tôi cho rằng anh Trần sẽ không thích những người như tôi."
"Không... Không có..."
Trần Việt Sinh có chút gấp gáp. Một lần nữa, anh chú tâm đánh giá cô gái trước mặt: gương mặt thanh tú, cử chỉ ưu nhã, cực kì hấp dẫn. Có thể khiến anh thản nhiên chấp nhận hết cũng chỉ có cô gái này.
"Quả Nhi, nếu không muốn bên Lãnh Duệ nữa, có thể tìm đến anh."
Trần Việt Sinh cảm thấy dao nĩa hôm nay cực kì trơn, cầm không chắc. Có thể là do đã nhiều người dùng qua. Chốc nữa phải cho người đổi bộ dao nĩa khác mới được.
Đường Quả hơi nâng mắt, miệng vẫn cười, âm điệu nhàn nhạt, "Sao, anh Trần cũng muốn thành đại gia của tôi?"
"Không... Không phải." Trần Việt Sinh lắp bắp.
"Thế thì vì sao?"
Cô đặt dao nĩa xuống, tay chống cằm. Ánh nhìn chăm chú kia khiến Trần Việt Sinh gấp vô cùng.
Không biết vì sao anh lại đánh mắt sang chỗ khác, "Tôi chỉ muốn giúp em thôi."
"Cảm ơn anh Trần."
"Không phải hôm nay anh muốn chụp hình à?"
Trần Việt Sinh càng gấp hơn nữa. Nghĩ đến việc fan đang trông chờ, anh đứng dậy, đến ngồi bên cạnh Đường Quả. Run rẩy hơn mười phút mới có được mấy bức ưng ý.
Anh thở dài một hơi. Thật sự, so với lần đầu tiên lên sân khấu còn gấp hơn nhiều.
"Anh đưa em về."
Đường Quả không từ chối.
Nghe Đường Quả nói địa chỉ, đầu óc Trần Việt Sinh tỉnh táo lại, quả nhiên là biệt thự của Lãnh Duệ.
Gần mười hai giờ cô vẫn chưa về, Lãnh Duệ bực, rất bực.
Đang nghĩ ngợi thì dưới tầng có tiếng xe.
Hắn đứng lên, thấy Trần Việt Sinh lịch sự đỡ cô xuống xe.
Ánh mắt hắn lạnh đi một chút, chuyển sang nhìn cô gái bên cạnh.
Cô dường như phát hiện được ánh mắt hắn, ngẩng đầu lên cười.
Đường Quả rảo bước vào trong biệt thự, cảm giác như bị rắn độc theo dõi.
Cô ngẩng đầu cười với Lãnh Duệ, "Đại gia đại nhân, tâm trạng ngài hôm nay không tốt lắm thì phải?"
Khóe miệng Lãnh Duệ xẹt qua một ý nguy hiểm. Hắn đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống, "Coi trọng Trần Việt Sinh à?"
"Mắt nhìn người tốt đấy."
"Ăn dấm rồi?" Đường Quả ôm tay Lãnh Duệ, "Sao? Ngài phát hiện ra mình đã thích em rồi?"
Lãnh Duệ gỡ tay Đường Quả, bộ dáng vô tình vô nghĩa.
"Giọng hát của cô hấp dẫn tôi, nhưng bây giờ tôi không cần một người không sạch sẽ bên mình."
Lãnh Duệ đốt thuốc, "Đi giúp cô Đường dọn đồ, chuyển sang chỗ khác đi."
"Trần Việt Sinh có hứng thú với cô, hôm nay tha cô một mạng." Nói câu này, gương mặt Lãnh Duệ chỉ có tàn nhẫn ngập tràn.
Hắn không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Nội tâm hắn chỉ có tàn nhẫn và giết chóc.
"Ngài không nâng đỡ em nữa?" Đường Quả nhìn người đàn ông trước mặt, cười xán lạn, "Lãnh Duệ, ngài lại muốn vứt bỏ em?"