Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Sinh Sinh, chúc mừng anh."
"Sinh Sinh, 99."
"Sinh Sinh, xin lỗi anh, là do chúng em xúc động quá."
"Tuy Sinh Sinh đã bị cướp đi rồi, nhưng nghĩ đến chuyện anh độc thân nhiều năm, tìm được người mình thích thật không dễ dàng. Chúc mừng anh."
"Anh hẳn là thích cô ấy nhiều lắm. Người anh thích, em cũng thích."
...
Trần Việt Sinh lướt tới lướt lui, đầu bất giác nghĩ đến lịch trình làm việc cùng Đường Quả mấy tháng nay. Anh không nói sai, Đường Quả là một cô gái rất đơn thuần.
Nhìn fan chúc phúc, lòng anh chợt cảm thấy vi diệu.
"Sinh Sinh, hẹn hò mấy tháng rồi, có thể thả mấy ảnh thân mật ra không?"
Weibo này trong chớp mắt đã thu được một đống like. Trần Việt Sinh nheo mắt lại, xem ra không thể bớt lo được.
"Ảnh thân mật không có, đây là việc riêng tư."
Thấy một loạt bình luận thất vọng, anh đành nói thêm, "Về sau chúng tôi hẹn hò, ảnh chụp có thể chia sẻ."
Anh đỡ trán, đã diễn rồi phải diễn cho trót.
"Vâng."
Đường Quả cầm điện thoại, "Bao giờ ạ?"
"Tối nay đi. Em thích đi đâu?"
"Anh Trần tự chọn, tôi không ý kiến."
Đường Quả cúp máy, bắt đầu thay quần áo.
[Ký... kí chủ, cô đồng ý rồi? Kí chủ, tôi cảm thấy cô không nên đồng ý... Cô là nữ phụ phản diện, anh ta là nam phụ...]
"Nữ phụ nam phụ là một đôi trời sinh, không vấn đề gì."
[Kí chủ, cô nghĩ cho Lãnh Duệ một tí đi, không phải cô có hứng thú với hắn ta à? Tôi cảm thấy hắn không tồi đâu.]
Hệ thống đau khổ. Trần Việt Sinh là một nam phụ rất quan trọng, có thể nói tương lai Lục Kỳ nổi tiếng thế giới, công lao của anh ta đếm không hết.
Vì cớ gì mà giờ anh ta lại đầu quân cho thuyền giặc của kí chủ thế này?
Trần Việt Sinh chắc chắn không có vấn đề, người có vấn đề là kí chủ.
Tối, Lãnh Duệ đúng giờ về biệt thự.
Vốn nghĩ sẽ nghe được giọng của cô hoặc thấy cô cuộn tròn trên sô pha vừa xem ti vi vừa ăn vặt, nhưng mà trên sô pha lại không có ai cả.
Hắn cảm thấy ngoài ý muốn, cho là Đường Quả đã lên phòng. Nhưng mở cửa rồi cũng chẳng thấy ai.
Hắn cau mày.
"Người đâu?"
"Thưa ngài, cô Đường hôm nay đi hẹn hò."
"Hẹn hò?" Mi hắn nhíu hơn nữa, cô không bao giờ chấp nhận hẹn hò cùng người khác mà, "Hẹn hò thế nào?"
"Cô Đường không nói."
Lãnh Duệ bực bội, gọi điện cho Đường Quả.
"Đi đâu?"
"Đi hẹn hò."
Đường Quả cười, nhìn Trần Việt Sinh ngồi đối diện. Anh cũng cười theo.
Nói thật, anh chưa từng hẹn hò bao giờ.
Cảm giác không tồi.
Nháy mắt, anh chợt nghĩ nếu mình hẹn hò với Đường Quả thật, không biết sẽ như thế nào? Anh không ghét cảm giác này.
"Về sớm chút."
"Nhớ đấy."
Đường Quả cúp máy. Lãnh Duệ nhìn tay mình. Hôm nay qua loa thế nhỉ?
"Ai gọi cho em vậy?" Trần Việt Sinh tò mò hỏi.
Đường Quả nói đúng sự thật, "Lãnh Duệ, anh ấy nói tôi về sớm một chút."
"Hai người..." Trần Việt Sinh trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến người kia là Lãnh Duệ, trong lòng tự dưng có vài phần mất mát.
Đường Quả cười, "Đại gia của tôi."
Trần Việt Sinh không cầm nổi dao nĩa nữa, "Đại gia?"
"Đúng vậy, anh Trần, thất vọng ư?" Đường Quả nheo mắt, "Tôi không phải thiên sứ thuần khiết như anh nghĩ."