Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Đương lúc cả Ca Thành đang say tiếng ca của Đường Quả, cô dừng lại. Tất cả mọi người vừa rơi vào trong mộng chợt bừng tỉnh.

Trong đầu còn lại tiếng ca âm vang. Nhưng Đường Quả cố tình chỉ hát một nửa, phần hay nhất lại không có hát, khiến bao nhiêu người đều nhìn cô bằng ánh mắt lên án.

"Cô gì ơi?"

Nhạc công không thể không dừng lại, mười phần khó hiểu.

Đường Quả buông microphone ra, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. "Giọng không được thoải mái lắm, phần còn lại tôi không hát được, cảm ơn mọi người đã nghe."

Nhạc công trông mong nhìn Đường Quả, hi vọng cô hát tiếp, nhưng mà cô đã đi xuống sân khấu mất rồi.

Khi những người khác nhớ ra phải tìm cô, cô đã sớm mất tăm mất tích.

Tiếng ca cứ thế im bặt, để lại trên lan can một người đàn ông nhíu mày lại. Một làn gió thơm mát bay tới, hắn không thể không mở mắt ra.

Trước mặt hắn, người phụ nữ xinh đẹp muốn nói lại thôi, " Ngài Lãnh, vẫn còn ca khúc chưa nghe, ngài có muốn tiếp tục không?"

"Nếu ngài Lãnh muốn ra ngoài nghe hát, tôi sẽ ra ngoài hát cho ngài." Cô ta nhu thuận đưa chén rượu cho người đàn ông. "Đây, rượu của ngài, tôi lấy cho ngài rồi này."

Đôi con ngươi sắc bén của người đàn ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khiến cô ta không rét mà run, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, hai chân nhũn ra, dường như đứng không vững. Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, cười lạnh.

Hắn cầm chén rượu, bóp một cái. Chén rượu chia năm xẻ bảy, chất lỏng màu đỏ sậm theo bàn tay hắn chảy xuôi xuống. Người phụ nữ bị dọa sợ, xụi lơ trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

"Ngài Lãnh ..."

Mảnh vỡ sắc bén nhắm thẳng vào hàm dưới, cần cổ nhói lên khiến cô ta toàn thân run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.

Ngay lúc cô ta cho rằng đầu mình sẽ lìa khỏi cổ, mảnh vỡ đột ngột rời đi.

"Cô hẳn là phải cảm ơn cô gái vừa hát."

"Hiện tại tôi không muốn thấy máu."

Người đàn ông cầm khăn lau sạch chất lỏng trên tay, xoay người rời đi.

Người phụ nữ dưới đất òa khóc. Đắc tội hắn rồi, cô ta làm gì còn đường sống nữa. Thật hối hận, ma xui quỷ khiến, cô ta sao lại dám dở trò hạ thuốc hắn chứ?

Người đàn ông quay về phòng, hai tay mở ra, dựa vào ghế sô pha, ngậm thuốc. Hắn lười biếng hỏi, "Tìm được người vừa hát kia không?"

"Ngài Lãnh, theo giám sát thì cô ấy rời khỏi Ca Thành rồi ạ." Quản lí toát mồ hôi lạnh, "Cô ấy vừa xuống sân khấu là rời đi luôn; nếu biết trước ngài Lãnh có ý tìm cô ấy, tôi đã giữ lại. Hiện tại thì đã phái người tìm rồi ạ."

Người đàn ông phẩy tay, "Không cần, người của tôi sẽ tìm được."

Sau đó hắn đứng dậy, quản lí vội vàng thẳng lưng lên.

"Ngài Lãnh muốn đi rồi ạ?"

Hắn ra khỏi phòng, lúc đó quản lí mới đưa tay lên lau mồ hôi lạnh. Mấy con ả này, cả đám đều không khiến ông ta bớt lo được; dám hạ thuốc vị kia, thậm chí còn không thèm nhìn ra địa vị của hắn thế nào. Đúng là hù chết ông ta mà.

May mắn có người đã dẫn lửa đi chỗ khác rồi...

...

[Kí chủ, cô có âm mưu gì thế?]

Đường Quả mặc váy ngủ SpongeBob, cuộn tròn trên ghế sô pha xem ti vi. Kỳ thực cô có chút ghét bỏ bộ váy SpongeBob này, đáng tiếc nguyên chủ trừ váy ngủ SpongeBob chỉ còn váy ngủ in hình Dương Dương... (*)

[Kí chủ, cô xem mấy chương trình tuyển chọn, định theo kịch bản của nguyên chủ rồi à?] Hệ thống rớt nước mắt, [Kí chủ, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi, tiếp tục đàng hoàng làm một nữ phụ pháo hôi đúng không?]

Đường Quả phun nho ra, dùng khăn giấy lau miệng rồi lau tay sạch sẽ: "Ta phải làm ca sĩ, ta muốn hát."

[Kí chủ, bổn hệ thống yêu cô! Cuối cùng thì thế giới này cũng không bị đóng băng, tiếp tục trở lại bình thường rồi!] Hệ thống mừng đến phát khóc.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

-----

(*) bản convert là "dê dê đồ án váy ngủ", editor trình non chỉ có thể đoán bừa thôi huhu 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play