Editor: Phong Nguyệt Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
[Kí chủ, cô như vậy là không được. Cô là nữ phụ, nữ phụ pháo hôi thôi đó. Cô bây giờ phải mang bộ dáng thương tâm vì thất tình, rồi nhốt mình trong nhà không ra ngoài mới đúng!
Cô yên lặng theo dõi Lãnh Tử Việt, nhìn Lãnh Tử Việt show ân ái với Lục Kỳ, rồi tức giận mà phá họ. Cô sẽ thường xuyên bị vạch trần, sau đó càng bị áp chế càng bùng nổ mạnh, liên tục tìm đường chết cho đến khi được lĩnh cơm hộp!]
Tận mắt thấy Đường Quả chuyển ba nghìn vạn vào trong thẻ của mình, hệ thống hận không thể đi ra bóp chết cô.
Đường Quả nhìn tin nhắn chuyển khoản ba nghìn vạn, khóe miệng cong lên. Bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia khiến hệ thống cảm thấy mình sắp bị tức chết luôn rồi.
Quản lí cung kính, vẻ mặt ôn hòa đưa Đường Quả ra khỏi đại sảnh. Trước khi cô đi còn đưa cho Đường Quả một tấm danh thiếp.
Đường Quả cho vào túi xách, giơ tay lên vẫy một chiếc xe. Khi cô mở cửa ra, tầm mắt chợt rơi vào một điểm phía bên kia đường.
"Này cô, cô gọi xe mà không định đi à?"
Tài xế có hơi mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Đường Quả, hô hấp ngưng lại. Không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của cô, mà vì nụ cười quá mức quỷ dị kia.
Tài xế cẩn trọng hỏi, "Này cô, cô có muốn đi nữa không?"
"Không."
Đường Quả khẽ cười, đóng cửa xe lại, ánh mắt nhìn về Ca Thành phía đối diện. Chính xác mà nói, cô nhìn theo một bóng lưng cao lớn đi vào Ca Thành.
Cô híp mắt lại, khóe môi giương lên càng cao.
[Kí chủ, cô lại có âm mưu gì? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là theo kịch bản đi!]
[Lại nữa, cô đừng đóng băng thế giới này, nếu không...]
"Hahaha... Nếu không một ngày nào đó, ta sẽ bị xóa bỏ. Hệ thống ngu xuẩn, mi nói đủ chưa? Mi có tin là nếu mi lải nhải thêm một câu nữa, ta chạy qua đường cho xe đâm chết luôn không? Thế nào, ta chết là lại thêm một thế giới bị đóng băng nữa rồi."
Hệ thống: Tủi thân quá.
[Kí chủ, chúng ta là đồng đội đồng chí đồng sinh đồng tử, cô không thể ngược đãi tôi như vậy.]
Đường Quả không thèm để ý đến thanh âm rối bời trong đầu. Giày cao gót cộc cộc đi đến phía Ca Thành.
Đường Quả mang dáng vẻ vừa thanh thuần vừa yêu dị, ở trong mắt đàn ông, hoàn toàn giống như một tiểu yêu tinh. Cô đi vào Ca Thành, vô số ánh mắt dán lên người cô.
Mục đích của Đường Quả là ca sĩ đang hát trên sân khấu. Những người khác phát hiện phương hướng cô muốn đi, liền nhường đường cho cô.
Đường Quả lên đài, ca sĩ đang hát ngưng lại. Cậu ta chỉ mới bao lớn, đối diện nụ cười của Đường Quả, không khỏi đỏ bừng mặt lên.
"Cô muốn nghe hát bài gì?"
Nhạc công đặt tay lên ghita, nếu không phải cố gắng kiềm chế, đến một từ chỉ sợ cậu cũng không nói ra thành lời.
Đường Quả hơi cười. "Tôi đột nhiên muốn hát, có được không?"
"Được, đương nhiên là được rồi." Cậu nhạc công nhanh chóng gật đầu, vội vàng nhường vị trí cho cô, còn đưa ra yêu cầu, "Tôi... Tôi có thể giúp cô đệm nhạc chứ?"
Đường Quả liếc nhìn cậu, đồng ý.
Tiếng ca say lòng vang lên trên sàn nhảy, mọi người bên dưới đều ngưng lại, ánh mắt dõi theo người đang hát.
Cô gái trẻ mặc váy trắng, khuôn mặt thanh thuần ngây ngô; nhưng khi cô ngước mắt lên, ai cũng chìm đắm trong đôi con ngươi mê người kia. Con ngươi ấy như có ma lực, dẫn dắt họ đi vào thế giới trong ca khúc.
Cửa phòng VIP nào đó của Ca Thành mở ra. Một người đàn ông đi đến chỗ lan can, không hề nhìn người đang ca hát trên sân khấu mà chỉ dựa người vào lan lan, đôi mắt nhắm chặt lại, tựa như đang say trong tiếng ca của cô gái.