Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Đường Quả là khách mời đặc biệt của buổi tiệc này, cô đến đây để hát.

Cô tính toán thời gian chính xác, ngay khi phát hiện người nào đấy mang vẻ mặt không kiên nhẫn muốn rời đi, cô liền cất cao giọng.

Cô gái mặc váy xanh hở nửa vai, vẫn mang dáng vẻ thanh thuần mà điềm đạm, ưu nhã cầm microphone. Tiếng hát truyền khắp bữa tiệc, đôi con người kia dường như biết nói, dẫn dắt người ta đến thế giới của cô ấy.

Bao nhiêu nôn nóng trong bữa tiệc cứ thế mà dịu đi.

Dường như không ai nói thành lời. Tất cả chỉ chăm chú lắng nghe tiếng hát, ngay cả người phục vụ lấy li rượu cũng nhẹ nhàng cẩn thận.

Vưu Ngọc đứng trong góc, lòng âm thầm cảm thán. Không khí như thế này, Đường Quả mà không hot thì ông trời đúng là có mắt như mù.

Thời gian cho một bài hát vẫn vậy, rất ngắn.

Sau khi tỉnh mộng, ai cũng hướng mắt lên nhìn cô gái trên sân khấu ngay lập tức.

Si mê và say mê, đơn thuần thưởng thức hay mang theo tâm tư đều có.

"Giọng ca của cô Đường quả thực không giống ai." Một người đàn ông trung niên có gương mặt được bảo dưỡng không tồi là người tổ chức buổi tiệc, lên tiếng, "Mời cô Đường không sai một chút nào."

"Cũng không biết lần tổ chức sau có được vinh dự mời cô Đường tiếp không?"

Đường Quả cong cong môi, vẽ lên một nụ cười, "Đương nhiên là được."

Thanh âm của cô khiến Lãnh Duệ tỉnh táo lại. Không biết vì sao lúc này hắn lại không muốn rời đi.

"Cô Đường, ngày trước nghe giọng cô, tôi không tin cô tuổi còn trẻ đã có chất giọng tốt như thế. Mấy bài hát của cô Đường luôn trong điện thoại tôi, hầu như ngày nào tôi cũng nghe."

"Nghe cô Đường hát live mới thấy còn hay hơn so với bản gốc nữa."

Đủ loại đàn ông vây quanh Đường Quả, khen cô không dứt miệng. Lãnh Duệ thấy một màn như thế, không khỏi nhớ đến giấc mơ hôm bữa.

"Lãnh Duệ, đây là đại gia mới của tôi."

"Lãnh Duệ, vẫn còn một đám đàn ông đang chờ được nâng đỡ tôi."

Giấc mơ mà chẳng khác gì lời nguyền quẩn quanh Lãnh Duệ, khiến nụ cười đang treo trên môi hắn biến mất không chút tăm hơi.

Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên thì cô gái vốn được đàn ông vây quanh kia đã đi đâu mất rồi.

Hắn bực bội nhíu mày, dập thuốc, đứng dậy muốn đi.

"Ngài Lãnh, ngài chờ một chút."

Lãnh Duệ liếc mắt nhìn người trước mặt, ý là, có chuyện gì?

Đối phương có chút gấp gáp, nhưng nghĩ đến công sức mình chuẩn bị bao lâu, cố gắng lấy lại dũng khí.

"Hôm nay chúng tôi có một phần lễ vật dành tặng cho ngài Lãnh, ngài có thể quay lại nhìn một chút được không ạ?"

Lãnh Duệ biết ngay ông ta đang nói gì. Lại là phụ nữ.

"Không cần."

Mấy người trơ mắt nhìn Lãnh Duệ rời đi, gương mặt rũ xuống như hoa héo.

Rõ ràng Lãnh Duệ nhìn Đường Quả nghiêm túc như thế, sao lại không hứng thú nhỉ?

"Phải thả người à?" Một người chần chừ.

Một người khác đáp, "Thả ra thì tiếc quá, cơ hội chỉ có mấy lần thôi. Đây là người mới, còn sạch bong, giá trị cực kì, qua một thời gian sẽ chẳng còn mới mẻ nữa."

"Lãnh Duệ không muốn cũng đâu có nghĩa là người khác không muốn."

"Cũng đúng. Mấy khi được đồ ngon thế này."

Tài xế đã đứng đợi sẵn ngoài buổi tiệc. Lãnh Duệ mở cửa ra, định bước vào thì nhìn thấy một gã trung niên béo phệ đầy dầu mỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play