Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lãnh Tử Việt lo lắng vô cùng. Giờ mỗi lần đối diện với Đường Quả, gã luôn cảm thấy mất tự nhiên.
Gã vào trong biệt thự, thật ngoài ý muốn là không thấy cô gái hay ngồi trên sô pha nữa.
Không hiểu sao lại có chút thất vọng.
Gã nhìn xung quanh một chút rồi đi hỏi người hầu.
"Dọn đi rồi?"
"Từ bao giờ?"
"Cô Đường dọn đi từ lâu rồi ạ." Người hầu nghĩ nghĩ một chút rồi nói thời gian cụ thể.
Lãnh Tử Việt xác nhận thời gian, là chung kết "Động Thính Chi Âm". Đáy mắt gã hiện lên vẻ phức tạp, quả nhiên, ba gã tuyệt đối không để ai ở biệt thự quá một tháng. Đường Quả chỉ có nửa tháng mà thôi.
"Ba đâu rồi?"
"Ngài Lãnh đang trong phòng sách."
Lãnh Tử Việt vội hướng về phía phòng đọc sách, người hầu nhỏ giọng nhắc nhở gã, "Thiếu gia, tâm tình ngài ấy dạo này không tốt lắm."
Lãnh Tử Việt gật đầu, có chút do dự. Gã không biết có nên vào phòng sách tìm Lãnh Duệ hay không. Lỡ ba gã nổi giận, gã không có cách nào trốn được.
Cuối cùng thì gã nghĩ đến tình trạng của Lục Kỳ hiện giờ. Chỉ cần Lãnh Duệ giúp đỡ, Lục Kỳ mới có thể thoát khỏi thảm cảnh này.
Vì người yêu, phải hi sinh thôi!
Gã gõ cửa phòng sách.
"Vào đi."
Nghe thấy thanh âm lạnh nhạt, Lãnh Tử Việt đi vào ngay lập tức.
"Ba."
Lãnh Duệ không ngẩng đầu lên, "Cần gì?"
"Con..."
"Cần cái gì?"
Giọng điệu đã lạnh lại càng thêm lạnh, khiến Lãnh Tử Việt có chút run chân, "Tình hình Kỳ Kỳ hiện tại không tốt lắm. Cứ thế thì con đường phát triển của cô ấy về sau sẽ hỏng mất. Mấy cái gameshow thực tế lúc trước, con thấy cô ấy không cần phải quay nữa. Gần đây có một chương trình âm nhạc đang hot, nhưng mà đã chọn người rồi. Ba, ba giúp con nói với họ một tiếng, xin thêm người vào danh sách."
Người bình thường tổ chức chương trình âm nhạc thì gã vẫn còn có tiếng nói với người ta.
Nhưng khốn khổ khốn nạn ở chỗ, người tổ chức chương trình này lại là một vị tiền bối, người ta căn bản không coi Lãnh Tử Việt gã là cái đinh gỉ gì.
Cũng may là người này có giao tình với Lãnh Duệ, chỉ cần Lãnh Duệ mở miệng, người ta cũng sẽ nhường nhịn một phần.
Quan trọng hơn hết là Lãnh Duệ mở miệng ra, Lục Kỳ chắc chắn sẽ một bước lên mây.
Nhưng mà, Lãnh Duệ nghe gã nói xong chỉ cau mày lại.
"Kỳ Kỳ trong miệng cậu là ai?"
Lãnh Tử Việt đáp: "Ba, lần trước con nói rồi mà, cô ấy là bạn gái con."
Quạu à nha.
"Ba, ý ba thế nào?"
Gã cứ tưởng Lãnh Duệ sẽ từ chối, không ngờ được ba lại ném cho gã một tấm danh thiếp, "Cứ gọi đi."
Lãnh Tử Việt vui mừng khôn xiết, vội vàng cầm danh thiếp, quên luôn chuyện nhờ Lãnh Duệ nói giúp.
Đây là số điện thoại cá nhân đấy, có số này là thành công rồi.
"Cảm ơn ba."
Thấy tâm tình Lãnh Duệ không tốt, gã cũng không dám mở miệng hỏi tại sao Đường Quả lại rời đi. Kỳ thật, gã thấy dọn đi cũng tốt, sau này nhìn nhau đỡ bối rối.
Thêm nữa, Đường Quả không có ba gã hỗ trợ, chướng ngại vật cho Lục Kỳ sẽ ít đi.
Tóm lại, người gã yêu vẫn là Lục Kỳ.
Đường Quả nổi tiếng rồi, không phải sao?
Tài nguyên của Đường Quả chắc chắn sẽ không ít, sau này không cần lo ngại gì.
Lãnh Tử Việt thoải mái rời đi, Đường Quả sống tốt thì gã mới không cảm thấy áy náy.
---
Bữa tiệc nào cũng thế, dù có cao cấp đến đâu đi chăng nữa, Lãnh Duệ cũng không ở lại quá mười phút.
Sau khi chào hỏi những người quan trọng xong xuôi, hắn đứng dậy ngay.
"Ngài Lãnh, ngài muốn đi rồi sao?"
Mấy người nhìn nhau bất đắc dĩ. Vị này vẫn luôn như thế, ai dám ý kiến ý cò gì. Chẳng qua là vẫn hơi tiếc vì chưa đạt được mục đích thôi.
Lãnh Duệ đang muốn gật đầu, đột nhiên một giọng nữ cao vút lên, khiến hắn phải dừng lại.