Editor: Phong Nguyệt Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Đường Quả trả bút máy cho Lãnh Tử Việt, cầm chi phiếu thổi thổi, tựa như muốn hong khô vết mực.

Lãnh Tử Việt thở dài một hơi, Đường Quả chấp nhận quà bồi thường của gã khiến gã dễ chịu rất nhiều. Mặc dù Tiểu Quả hôm nay không bình thường, nhưng nghĩ đến chính mình là nguyên nhân, gã chỉ có thể cho rằng cô đã bị tổn thương sâu sắc.

Gã coi Tiểu Quả là thế thân của Lục Kỳ, không tổn thương mới là lạ.

"Tiểu Quả, anh có lỗi với em. Sau này cần gì, em gọi anh một cú điện thoại là được."

Đường Quả để chi phiếu lên bàn, lại nhấp một ngụm trà sữa, nói, "Lúc nào cũng được?"

"Ừ."

"Vậy... Lúc anh với bạn gái cùng nhau, cũng có thể?"

Lãnh Tử Việt: "..." Đầu Tiểu Quả xảy ra vấn đề rồi?

Hiển nhiên, Đường Quả cũng không rối rắm về chuyện này. Cô giơ chi phiếu lên, "Em đi lấy tiền lúc nào cũng được?"

"Đúng."

Lời Đường Quả nói vừa nãy, Lãnh Tử Việt chỉ cho rằng cô thất tình hóa điên, gã có thể tha thứ được. Nhưng câu vừa rồi... Gã nhìn chi phiếu, cả người chợt thấy không khỏe.

"Tiểu Quả, em điền bao nhiêu vậy?" Lãnh Tử Việt gấp gáp hỏi.

Gã hiểu rõ Đường Quả, coi như cô đang khó chịu đi, nhưng muốn gã bồi thường thì cùng lắm cũng chỉ mấy trăm vạn thôi. Nhưng nếu không phải gã hoa mắt nhìn lầm, hình như trên chi phiếu ghi là năm nghìn vạn?

Gã có chút không xác định được, "Năm nghìn vạn?"

"Đúng," Đường Quả ra vẻ đương nhiên, "Không phải anh nói em tự điền, muốn đền bù cho em ư? Giờ sao, nhiều quá à?" Đôi mi thanh tú nhíu lại, "Hối hận rồi?"

"Không, không có, không có hối hận, anh..." Lãnh Tử Việt có chút xấu hổ, "Năm nghìn vạn so ra thì khá lớn, anh hiện tại không có nhiều như vậy, chỉ khoảng ba nghìn vạn."

"À, ra thế," Mi Đường Quả buông lỏng, "Em còn tưởng anh không muốn bồi thường; hóa ra không phải, vậy em yên tâm rồi. Thế này nhé, anh đưa em chi phiếu ba nghìn vạn đi, cộng thêm một cái phiếu nợ hai nghìn vạn nữa."

Lãnh Tử Việt: "..." Tiểu Quả điên thật rồi!

Nhất định là do gã khiến trái tim cô tổn thương quá sâu. Nghe nói, con gái khi thất tình đều cực kì yêu tiền tài.

Gã không thể cho cô tình yêu, vậy lấy tiền tài bù đắp đi.

Năm nghìn vạn là quá nhiều; Lãnh Tử Việt cứ chiếu theo lời của Đường Quả mà làm. Chỉ cần Tiểu Quả nguôi giận là tốt rồi; gã cảm thấy tội lỗi vô cùng với cô gái đơn thuần này.

Nhanh chóng, chi phiếu lẫn phiếu nợ đều điền xong, đưa đến tay Đường Quả.

Đường Quả cũng không khách khí mà nhận lấy, bỏ vào trong ví. Cuối cùng, cô uống một ngụm trà sữa nữa rồi đứng lên, "Em đi đây, anh uống xong nhớ thanh toán nhé."

[Kí chủ, cô điên thật rồi, chẳng lẽ cô quên mấy thế giới trước đã bị cô làm đóng băng? Cô lại muốn đi theo vết xe đổ đó? Kí chủ, cô thay đổi. Lúc trước cô ngoan lắm, chỉ theo kịch bản hoàn thành nhiệm vụ nữ phụ pháo hôi mà thôi.

Kí chủ, tôi càng ngày càng thấy cô xa lạ.

Là một Hệ thống có trách nhiệm, tôi cảnh cáo cô, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ đi, bằng không, cô sẽ bị xóa bỏ.]

Đường Quả đi ra khỏi tiệm trà sữa, căn bản cũng không quan tâm đến thanh âm rối bời trong đầu. Cô giơ tay đón một chiếc xe, mở cửa, ngồi xuống, đóng cửa, cứ liền một mạch như thế.

"Bác tài, cho tôi đến ngân hàng gần nhất."

[Kí chủ, cô muốn làm gì. Cô bình tĩnh một chút đi, đừng có làm loạn mà, tôi van cô đó.]

Đường Quả bỏ kính râm ra, khóe môi ẩn hiện nụ cười. "Lấy tiền chứ làm gì nữa, không phải Lãnh Tử Việt mới bồi thường ba nghìn vạn à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play