Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Cô gái váy đen nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Ánh sáng chiếu trên người cô, váy đen bỗng chốc đổi màu.

Chỉ vài giây mà thôi.

Thống khổ, tà ác đâu chẳng còn thấy nữa, thay vào đó vẫn là gương mặt thanh thuần của thiên sứ với nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười ấy dường như rửa sạch hết những tăm tối vừa nãy. Cô gái mở miệng, ca từ dễ nghe, chầm chậm dịu nhẹ, khiến cho thế giới như được thanh tẩy.

Những áp lực vừa rồi hóa hư vô, dường như chỉ là ảo giác.

Cô không đưa mọi người đến địa ngục, mà cô đưa mọi người từ địa ngục lên thiên đường.

Khi giai điệu cuối cùng rơi xuống, tất cả từ từ nhắm mắt lại. Ngay cả thợ quay phim cũng nhịn không nổi, nhắm mắt, chỉ có mỗi tay theo bản năng hoạt động.

Một phút trôi qua, không ai mở mắt.

Ba phút trôi qua, vẫn không ai mở mắt.

Năm phút trôi qua.

"Mọi người tính ngủ ngay tại đây hay sao?"

Thanh âm cô gái vang lên, "Bình thường mọi người làm việc vất vả lắm ư?"

Mọi người mở mắt ra nhìn cô gái đang cười ngọt ngào trên sân khấu.

Chỉ ngơ ngác nhìn vậy thôi, chứ một câu nhận xét cũng không có.

Nghe một ca khúc mà cảm tưởng như mình đang trong buổi hòa nhạc long trọng lắm ấy.

Giờ đã rung động như thế này, đến lúc cô gái kia tổ chức concert thì không biết còn rung động đến mức nào nữa.

"Bài hát này tên là gì?"

Đổng Xán kích động hỏi. Anh ta là ca sĩ lâu năm, gặp mặt không biết bao nhiêu nhà soạn nhạc có tiếng, nhưng chưa từng có người viết một ca khúc với nhạc và lời như thế này.

Nếu có, chắc chắn anh ta đã biết từ lâu rồi.

"Thế giới sa đọa." Đường Quả trả lời.

Trầm Vân không hiểu, "Vì sao lại là "Thế giới sa đọa" mà không phải là "Ánh sáng trong thế giới sa đọa?""

Những người khác cũng có chút tò mò. Đúng vậy đấy, bài hát rõ ràng miêu tả một thiên sứ sa đọa một lần nữa hướng về phía ánh sáng mà nhỉ?

Đường Quả thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn họ.

"Có một chuyện thế này: Một đại sư có tấm lòng nhân từ, ngài nhân từ đến mức một con kiến cũng không dám giết. Ngài thấy thiên hạ đại loạn, giặc ngoại xâm đến đánh chiếm, dân chúng mất đi nhà cửa, mất cả tính mạng. Ngài không đành lòng, quyết định phá giới rời khỏi chùa miếu, trở thành một vị tướng ra trận giết giặc.

Khi dân chúng nghênh đón ánh sáng, ngài vẫn lạc tại thế giới sa đọa vì tay ngài dính đầy máu tươi. Ngài là người xuất gia, một khi đã phá giới thì vĩnh viễn sa đọa, không thể quay đầu."

Trầm Vân không nhịn được, hỏi, "Ánh sáng trong bài hát là ánh sáng của dân chúng?"

Đường Quả gật đầu, "Có thể hiểu như vậy."

"Ca khúc này ai viết?" Đổng Xán càng tò mò về cái này hơn.

Đường Quả thu nụ cười lại, giọng điệu nhàn nhạt, "Vị đại sư kia."

Tất cả đều cho rằng cô đang nói đùa. Chỉ là cô đã không muốn nói thì thôi, họ cũng không ép.

Dù Đổng Xán có không hài lòng đến mấy cũng không dây dưa khiến Đường Quả khó xử.

Năm giám khảo nhìn nhau, lại một lần nữa giơ bảng điểm lên.

100, 100, 100, 100, 100.

Kết quả như dự đoán, Đường Quả biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng những người khác thì không.

Trầm Vân nhịn không được, hỏi, "Đường Quả, hình như cô không hề ngạc nhiên chút nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play