Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Chỉ thế thôi, cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Đúng, là đau lòng.

Đã từng vui vẻ như thế, không biết vì sao thiên sứ lại bị tổn thương rồi rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Thiên sứ hắc ám, sa đọa, vô số người đau lòng.

Cả hội trường yên tĩnh lại, không ai nói câu gì.

Ở phía sau hậu trường cũng bị thất kinh, nhất là Lãnh Tử Việt. Trong thoáng chốc, gã cảm giác được Đường Quả sa đọa và vì gã.

Đúng, vì gã, vì sai lầm của gã mà cô mới có bộ dạng như hiện giờ.

Lãnh Tử Việt bưng mặt, khóe mắt hơi ươn ướt.

"Tử Việt, anh sao vậy?" Lục Kỳ còn tỉnh táo, nhìn dáng vẻ Lãnh Tử Việt, lo lắng, "Anh không khỏe à?"

Lãnh Tử Việt buông tay ra, xoa mắt, cười khổ, "Kỳ Kỳ, em nói xem, anh đối xử với em ấy có sai hay không? Có phải ngay từ đầu anh đã không nên dây dưa với em ấy?"

Lại là Đường Quả!

Lục Kỳ bực bội. Là con gái, trực giác mách bảo cô ta rằng trong lòng Lãnh Tử Việt hiện giờ có thể có Đường Quả.

Nhưng mà, chính Lãnh Tử Việt cũng không biết, chỉ cho là mình đang áy náy.

Cô ta muốn cười. Một thế thân, lại còn là thế thân của cô ta, sao Lãnh Tử Việt lại quan tâm đến thế?

Không được, Lãnh Tử Việt chỉ có thể là của cô ta. Cô ta không thể để Đường Quả cướp Lãnh Tử Việt đi.

"Tử Việt, em có chút không thoải mái, ra ngoài cùng em tí được không?" Sắc mặt Lục Kỳ thoạt nhìn không tốt lắm, Lãnh Tử Việt tỉnh táo lại ngay.

"Cần đi bệnh viện kiểm tra không?"

Thấy Lãnh Tử Việt gấp gáp thế, Lục Kỳ thở ra một hơi. Coi như Đường Quả có vị trí trong tim Lãnh Tử Việt thì vẫn còn kém hơn so với cô ta.

"Không cần, vừa rồi áp lực quá, em muốn đi giải tỏa."

Cô ta không thể để cho Lãnh Tử Việt chú ý đến Đường Quả nữa.

Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ rời đi, MC cũng không phát hiện.

Anh ta hiện tại cũng giống như bao người khác, đều hướng về Đường Quả. Đã không biết bao nhiêu người lên sân khấu biểu diễn rồi nhưng không mấy ai có thể khiến mọi người tập trung đến thế, khiến tất cả hòa cùng một nhịp với mình.

Nhưng, Đường Quả đã làm được.

Bản nhạc hắc ám vang lên, mọi người như lâm vào vực sâu sa đọa đầy thống khổ. Mỗi biểu cảm trên gương mặt cô đều lộ ra vẻ giãy dụa cùng thương tâm.

Thợ quay phim cố gắng điều chỉnh tâm trạng, thậm chí còn phải dùng nút bịt tai, mang kính mắt mới không bị sa vào.

Anh ta xoa xoa cái trán mướt mồ hôi, run run quay cô gái váy đen trên sân khấu, tâm trạng vô cùng kích động. Cô gái trẻ này nhất định sẽ nổi tiếng!

Nhất định!

Trong tương lai sẽ có rất nhiều ngườ biết đến cô ấy!

Không chỉ bản nhạc u ám, giai điệu bài hát cũng áp lực không kém, khiến người ta hít thở không thông.

Bài hát này chưa ai nghe bao giờ. Dù biết rằng sẽ rất khó chịu, nhưng họ không thể không nghe, thậm chí họ còn muốn gần cô thêm một chút để nghe rõ ràng hơn nữa.

Không ai có thể ngăn mình sa đọa theo cô gái váy đen kia. Tất cả đều cam tâm tình nguyện.

Áp lực, thống khổ đạt đến đỉnh điểm, dường như chỉ một chút nữa thôi thì tất cả sẽ mất mạng ngay lập tức. Đúng lúc đó, ánh đèn sân khấu vụt tắt.

Xung quanh đen kịt một màu. Ai ai cũng mờ mịt, dường như đã mất hết phương hướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play