Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Trầm Vân trước đó còn rơi vào thế bí, không biết nên cho Đường Quả bao nhiêu điểm. Vị kia đã dặn rồi, không được để Đường Quả thua Lục Kỳ.
So sánh Lãnh Duệ cùng Lãnh Tử Việt, đương nhiên cô sẽ nghe theo Lãnh Duệ.
Lãnh Tử Việt có một điện ảnh Tinh Vân thì đã làm sao, Lãnh Duệ đến mười điện ảnh Tinh Vân cũng có thể có được.
Hiện tại còn băn khoăn cái gì nữa, thực lực của Đường Quả mạnh hơn Lục Kỳ nhiều, cho điểm tối đa chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Đại lão có khác, rất biết nhìn người.
Theo nhận xét của cô, Đường Quả không hot mới là lạ.
"Tôi cho rằng tôi sẽ đạt quán quân nên tôi không ngạc nhiên được."
Đáp án này khiến ai ai cũng dở khóc dở cười.
Cô gái này quá thành thật. Nếu không phải thực lực của cô rõ rành rành ra đấy, người ta chắc chắn sẽ nghĩ là có ẩn tình. Giờ thì có ẩn tình hay không cũng thế thôi, thực lực của Đường Quả thật sự không đùa được.
Mấy hôm nữa công chiếu, khán giả khẳng định sẽ không ý kiến gì.
Lục Kỳ đi giải sầu chán chê, về cái thấy ngay được kết quả.
Một hàng điểm tối đa.
Máu cô ta dồn hết lên não, mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Xung quanh cô ta có nhiều người đang chờ đợi kết quả, ngay cả phóng viên cũng có.
Phóng viên nhanh chóng bắt trọn khoảnh khắc Lục Kỳ ngất xỉu.
Lãnh Tử Việt phát hiện ra. Gã đỡ Lục Kỳ qua một bên nghỉ ngơi, sau đó đến trước mặt phóng viên, sắc mặt lạnh lùng dọa người.
Phóng viên không rét mà run, "Cậu Lãnh, có chuyện gì vậy?"
"Các anh hẳn phải biết cái gì nên viết, cái gì không nên viết." Lãnh Tử Việt nhíu mày, "Hôm nay Kỳ Kỳ không khỏe, nhưng cô ấy dù ốm vẫn cố gắng tham gia cuộc thi. Cô ấy vất vả như thế, tôi không hi vọng các anh đưa loạn tin tức."
Phóng viên quay ra nhìn nhau. Bọn họ không có hậu trường, Lãnh Tử Việt cảnh cáo như thế, bọn họ có cho vàng cũng không dám viết loạn.
"Cậu Lãnh yên tâm, chúng tôi sẽ không viết bừa bãi. Hình này là chụp vớ vẩn thôi, tôi xóa ngay đây."
Miệng nói thế nhưng tâm thì không phục Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ tí nào.
"Vì sao lại là điểm tối đa?" Lục Kỳ tỉnh lại, việc đầu tiên là tóm lấy Lãnh Tử Việt, "Vì sao cô ta lại được điểm tối đa chứ?"
"Tử Việt, anh nói là anh mời Đổng Xán và Trầm Vân mà?", Lục Kỳ hoài nghi, "Có người dặn bọn họ rồi? Là người bao nuôi Đường Quả đúng không?"
Lãnh Tử Việt không đáp. Gã thấy cô ta nói hoàn toàn có lý.
Nếu như ba gã ra mặt, Đổng Xán và Trầm Vân sẽ nghe ba gã chứ không phải gã.
"Kỳ Kỳ, thua không sao. Em có thực lực như thế, sau này vẫn còn nhiều cơ hội tốt cho em phát huy." Lãnh Tử Việt cẩn thận ôm lấy Lục Kỳ, "Chờ khán giả khắc sâu ấn tượng về em rồi thì ra album, mở concert, cứ thế nước chảy thành sông thôi."
Lục Kỳ vẫn không cam lòng, "Em so ra đâu có kém gì Đường Quả, nhưng thua kiểu này, em không phục."
"Tử Việt này, em trở về là sai lầm đúng không? Vì em không nỡ bỏ anh khiến anh phải bỏ Đường Quả; cô ta không chịu được nên muốn dùng cách này để trả thù em?"
"Tử Việt, hôm nay cô ta đoạt giải quán quân của em, sau này thì thế nào? Anh nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho em sao?"
"Cô ta chỉ muốn cướp anh từ tay em thôi."
Nghe đến đó, tâm tình Lãnh Tử Việt có chút vi diệu. Này, không đùa đấy chứ?