Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lục Kỳ cắn răng, "Đường Quả ngay thẳng thế này, tôi không ý kiến gì, thậm chí còn thích hơn nữa."
"Chẳng hiểu sao em ấy không ưa tôi, nhưng không sao, tôi không ngại."
Lục Kỳ vẫn duy trì nụ cười thân thiện, cố gắng không để hình tượng của mình sụp đổ.
Cô ta rất sợ Đường Quả phun ra một câu rằng, dù chị thích tôi nhưng tôi vẫn không ưa được chị; lúc đó cô ta không biết nên đáp sao cho vừa.
Xây dựng hình tượng là biểu hiện tính cách thực của mình, nói cái gì cũng được, miễn là không để hình tượng sụp đổ.
Cô ta ngay từ đầu đã theo hình tượng hoàn mỹ, giờ có hối hận cũng không kịp.
Sau này chỉ cần không vừa ý Đường Quả một tí là hình tượng vỡ tan tành.
Vừa nghĩ đến tình huống đó, sắc mặt Lục Kỳ đã đen lại càng thêm đen.
MC cảm thấy cô ta quá thiếu muối, nhạt toẹt, nên quay sang tiếp tục nói chuyện cùng Đường Quả.
Lục Kỳ bị ghẻ lạnh cũng không khó chịu, cô ta chỉ ước được ngồi không chờ đợi thôi, chứ lỡ MC lại hỏi mấy câu căng cực thì cô ta làm sao mà đáp nổi.
Tầm khoảng một giờ sau, đến lượt Lục Kỳ lên sân khấu. Cũng may mắn là cô ta đã điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Lần này cô ta chọn một bài hát thất tình, vẫn là bằng tiếng Anh. Bài hát này, không chỉ thể hiện được tài ca hát của cô ta, mà còn bộc lộ tâm trạng của một người thất tình.
Bản lĩnh của Lục Kỳ không chê vào đâu được, từ ngón giọng cho đến cách biểu đạt tình cảm, đều khiến cho người ta say mê. Năm giám khảo nghe hát mà yên lặng rớt nước mắt.
Đến cuối, giai điệu bất chợt đảo lại, mô tả người thất tình dần dần thức tỉnh, bước ra khỏi thế giới nội tâm của mình; khiến người nghe cũng dần bình tĩnh lại.
Nói chung là, chỉ một ca khúc thôi, đủ để khiến người ta biết Lục Kỳ ưu tú đến thế nào.
Năm vị giám khảo vội giơ bảng chấm điểm: 99, 98, 98, 99, 98.
"Cô ấy hát rất tốt." Người nói là Trầm Vân, một ca sĩ lâu năm có thực lực không tầm thường, cũng rất có uy tín. "Cô ấy thể hiện rất tốt phần tình cảm trong bài hát, khiến tôi bất giác nhớ tới lần đầu tiên mình thất tình, bao nhiêu kí ức tươi đẹp. Vì thế mà tôi cho cô ấy 99 điểm."
"Tôi thích cô ấy vì phần xử lí tình cảm, đó là buông xuống tất cả," Đổng Xán nhận xét, "Nhưng mà, phần này tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó."
Lục Kỳ đương nhiên biết thiếu cái gì. Phần cuối này, để tự nhiên bộc lộ tình cảm trong bài hát, cô ta chịu chết. Ai bảo rằng cô ta bị Đường Quả chọc đến điên chứ.
Nếu không phải tố chất tâm lý đã qua nhiều lần huấn luyện của cô ta không tệ, chỉ sợ cô ta còn toang hơn cả chữ toang nữa.
May mắn là điểm số không sai biệt lắm. Cô ta không cho rằng Đường Quả sẽ cao điểm hơn mình, huống hồ Đổng Xán và Trầm Vân là người Tử Việt tìm đến, hai người đó nhất định sẽ hướng về phía cô ta.
Thí sinh cuối cùng lên sân khấu là Đường Quả.
Ấn tượng về Đường Quả trong mắt tất cả mọi người là ngọt ngào, thanh thuần, giống hệt như một thiên sứ nhỏ, có thể khiến mọi người cảm nhận được thế giới của thiên sứ.
Cho đến khi thấy Đường Quả mặt một thân váy đen, tỏa ra một loại khí thế nặng nề, hắc ám, không chỉ khán giả mà cả ban giám khảo cũng phải sửng sốt.
Phảng phất bóng dáng một thiên sứ sa đọa nơi vực sâu. Nụ cười thân thiện thuần khiết đã không còn nữa, trên mặt cô chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, thậm chí thống khổ.