Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Nhưng thật ra thì có một điểm anh nói không sai."
MC đánh hơi thấy mùi drama, vội vàng hỏi, "Không sai chỗ nào?"
"Là..." Đường Quả híp mắt, khóe miệng cong cong lên, vẫn là nụ cười ngọt ngào ấy, "Tôi không ưa chị ta cho lắm."
Mặt Lục Kỳ cứng lại.
"Đường Quả, nói thẳng suy nghĩ của mình như thế, không sợ bị thoát fan sao? Cô không quan tâm đến fan của cô à?"
Lời nói của MC rõ ràng là nhắm vào Đường Quả.
Lục Kỳ nghe đến đó, môi cong lên. Đúng là tự rước nhục vào người.
Đường Quả chớp mắt, "Fan hâm mộ sẽ hiểu tôi thôi. Bọn họ thích tôi thật thà như vầy hơn. Nếu như tôi biểu hiện quá rộng lượng, sau này lỡ lộ ra tôi thực chất không thích Lục Kỳ, fan sẽ cho rằng tôi là một người giả tạo."
"Sớm muộn gì mọi người cũng biết, chi bằng tôi nói trước luôn," Đường Quả lại cười, ánh mắt rơi trên người Lục Kỳ, khiến cô ta cảm thấy không ổn, "Tôi chỉ không ngờ rằng, tôi nhìn Lục Kỳ không vừa mắt, chị ta lại nhìn tôi thuận mắt, thật khiến tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo."
MC nghe cô đáp, tay nắm chặt micro, không khỏi run lên.
Dẫn lửa thành công, Lục Kỳ bị Đường Quả triệt để kéo xuống nước.
Gương mặt Lục Kỳ lúc xanh lúc trắng. Cô ta cắn chặt răng lại.
"Tôi hi vọng, sau ngày mọi người nghe tôi hát, thích giọng hát của tôi, cũng hiểu rõ tôi là dạng người như thế nào." Đường Quả đối mặt với ống kính, "Trước mặt tất cả mọi người, tôi muốn nói tôi không phải là một người hoàn hảo. Nếu mọi người có thể tiếp nhận một Đường Quả không hoàn hảo như vậy, cứ việc thoải mái yêu thích tôi, không cần kiêng nể gì."
"Đường Quả, cô ăn ngay nói thật như thế, không sợ đắc tội người khác ư?" MC hiếu kì, "Ví dụ như Lục Kỳ chẳng hạn?"
"Lục Kỳ, cô có để ý thái độ của Đường Quả với mình không? Hiện tại cô cảm thấy thế nào?"
MC cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay quá chấn động. Trước kia thấy Đường Quả im im ngồi một chỗ không nói chuyện với ai, cứ ngỡ rằng cô nhạt nhẽo lắm. Ai mà ngờ được cô thở ra câu nào sốc câu đấy, biết thế ngay từ đầu anh ta đã đi nói chuyện với Đường Quả.
Đường Quả tủm tỉm cười, "Nếu như sợ đắc tội người khác mà vi phạm cảm xúc cá nhân của mình, tỏ vẻ thích một người mình ngứa mắt, sống thế mệt mỏi lắm. Mà MC này, anh có cảm xúc gì khi nghe tôi hát?"
MC ngây ngẩn một lúc, "Đường Quả, giọng hát của cô rất yên bình. Nói thật nhé, nghe cô hát, mệt mỏi cả một ngày dường như đều bay đi hết, giấc ngủ ban đêm cũng tốt không kém."
"Tôi có chút tò mò, vì sao tiếng hát của cô lại có tác dụng như vậy?"
"Bởi vì hiện giờ tôi sống rất nhẹ nhàng, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói," Đường Quả cong môi, "Anh cảm giác được như thế là do tôi đem hết tâm tình của mình vào trong bài hát, nhờ tiếng ca truyền lại tới mọi người. Là một người không bị ràng buộc, không bị áp lực, tâm tình đương nhiên sẽ tốt, giấc ngủ cũng tốt theo, không còn mệt mỏi nữa."
MC vì đáp án ngoài ý muốn của Đường Quả mà quên béng Lục Kỳ.
Mãi sau anh ta mới nhớ ra để hỏi lại, Lục Kỳ cảm thấy cả người đều không khỏe.