Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

"Lãnh Duệ, chú đúng là dũng sĩ nha, dùng quyền lực của bản thân để bảo vệ chính nghĩa."

Đường Quả cúp điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười, giống như một con hồ ly nhỏ.

Lãnh Duệ đẩy ma trảo của Đường Quả ra, "Lần sau muốn gì cứ trực tiếp nói, không cần lòng vòng."

Cô còn hữu dụng với hắn, hắn có thể thỏa mãn bất kì yêu cầu gì của cô, chỉ cần hắn hài lòng với cô.

Nói xong, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt trần trụi của cô dính lên người mình, không khỏi run lên một tí.

Hắn mở miệng, "Nhanh, đi ngủ."

Lãnh Tử Việt mở cửa, đúng lúc nghe được câu này. Ba gã đang không kiên nhẫn thúc giục người kia lên lầu đi ngủ.

Đại não ngừng hoạt động, gã đần độn vào trong nhà.

Biết thế gã đi công ty tìm Lãnh Duệ vào ban ngày, buổi tối mà về chỉ có nước đau con mắt.

Cũng may là còn sớm, hai người còn chưa đến bước kia.

Dù thế nào đi nữa thì Lãnh Tử Việt cũng không quá dễ chịu. Đường Quả từng là bạn gái của gã mà.

"Ba."

Lãnh Tử Việt bày ra bộ dáng con ngoan trước mặt Lãnh Duệ. "Con có chuyện cần nói với ba." Đoạn, gã liếc mắt về phía Đường Quả.

Cô gái mặc váy bông ngắn tay, tóc đen xõa xuống, gương mặt vẫn thanh thuần vô hại; xuống phía dưới là xương quai xanh tinh xảo, lại tăng thêm mấy phần dụ hoặc.

Váy ngủ dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp. Dù váy có rộng mấy cũng không che dấu được dáng người mĩ lệ kia. Lãnh Tử Việt nhất thời ngây ngẩn.

Lãnh Duệ nhíu mày nhìn Lãnh Tử Việt, không biết vô tình hay cố ý mà đứng chặn trước Đường Quả, "Đến phòng sách."

"Cô vào phòng trước, chờ tôi."

Hắn quay đầu lại nhìn Đường Quả, ánh mắt kia rõ ràng đang muốn nói: Cái đồ mặt dày này, có phải cô còn đánh chủ ý lên Lãnh Tử Việt nữa hay không? Dù sao thì túi da của Lãnh Tử Việt cũng rất đẹp.

Đường Quả chầm chậm đến bên cạnh Lãnh Duệ, nhón chân lên, thì thầm vào tai hắn, "Yên tâm đi, tôi chỉ muốn chú; chú đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn, có mị lực hơn."

Lãnh Duệ cảm thấy thật vi diệu.

Tiếng của cô cũng không coi là nhỏ. Lãnh Tử Việt nghe thấy, mặt cứng lại, tay nắm chặt.

"Tôi chờ chú."

Thân ảnh Đường Quả biến mất, hai ba con vào phòng sách.

Lãnh Tử Việt lúc này đã nhịn không nổi, "Ba, bao giờ cô ta mới dọn ra ngoài?"

Nửa tháng rồi đấy.

Lãnh Duệ nhìn Lãnh Tử Việt, gã thoáng phát hoảng. Gã là cái đinh gì, sao dám quản chuyện của Lãnh Duệ chứ.

"Ba, con không có ý gì khác. Cô ta cùng với những người trước kia đều giống nhau, vì đạt được mục đích mà không ngại bán mình. Ba chơi đùa thì được, đừng coi là thật.

Hôm nay cô ta ngoan ngoãn trước mặt ba, biết đâu ngày mai lại lăn vào trong ngực người khác."

Lãnh Tử Việt không nhìn thấy nụ cười trên mặt Lãnh Duệ đã biến mất, trái lại ánh mắt còn xuất hiện một tia lạnh lẽo.

"Công ty con có mấy minh tinh nhỏ, vì tài nguyên mà tự tìm đại gia; lúc này theo người này, lúc khác theo người khác, càng có danh tiếng, càng có quyền lợi thì càng tốt." Lãnh Tử Việt càng nói càng hăng. "Có danh khí tốt thì lão già tám mươi tuổi đầu bóng hay mấy cha tai to mặt lớn, các cô đều chấp nhận phục vụ, chỉ cần nâng đỡ cho các cô là được."

Lãnh Duệ nhướn mày, nội tâm có chút chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play