Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

"Hay không?"

Đường Quả hát xong một bài, nhẹ nhàng cười. Tầm mắt cô dán lên người đàn ông ngồi ở sô pha đối diện.

Cô chống cằm, thanh âm ngọt ngào, đôi con ngươi xinh đẹp nhấp nháy, "Nhìn chú hưởng thụ thế kia, chắc là rất êm tai rồi!"

Mỗi khi Lãnh Duệ nghe hát đều không nói chuyện, cả người lộ ra vẻ tĩnh lặng; ngay cả aura khủng bố thường ngày cũng biến mất.

Đôi khi hắn vừa nghe cô hát đã chìm vào giấc ngủ, còn ngủ liền một mạch đến tận sáng.

Nửa tháng trôi qua, giọng hát này vẫn có tác dụng đối với hắn, không vì thời gian mà hỏng; không giống hi vọng của hắn, cũng không giống những người phụ nữ trước kia.

"Lãnh Duệ, chú có thể khen tôi một câu được mà," Đường Quả nhìn vạt áo lỏng lẻo lộ ra dáng người cường tráng, liếm liếm môi, "Chú có hứng làm chút chuyện đặc biệt không; tôi để ý thân thể chú lâu lắm rồi đấy."

Lãnh Duệ mở mắt, liếc về phía cô gái không biết xấu hổ bên cạnh.

Hắn đưa tay lên bóp cằm Đường Quả; làn da bóng loáng xinh đẹp này, thật không nỡ buông ra.

"Mặt dày."

Cằm Đường Quả bị bóp đến hồng lên. Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Cô giống như không cảm giác được đau đớn, ngược lại còn cười cười, "Da mặt không đủ dày sao ăn thịt được đây? Ai bảo túi da của chú tốt quá, tôi từng giờ từng phút chỉ muốn dán lên người chú."

Lực tay của Lãnh Duệ tăng lên, đáy mắt lộ ra ý cười nguy hiểm, "Muốn biết cá mập ăn thịt người như thế nào không?"

"Chú nỡ à?"

Ngữ điệu mềm mại ngọt ngào, tâm thần Lãnh Duệ chững lại, tay buông lỏng ra.

Đường Quả cười tủm tỉm, "Tôi biết là chú không nỡ."

Cằm cô gái bị bóp hồng, trên mặt vẫn treo nụ cười. Lãnh Duệ nhìn không thấu tâm tư cô.

Đường Quả là người đầu tiên không che dấu ánh mắt đó lên người hắn. Những người phụ nữ trước kia, dù ít dù nhiều cũng biểu lộ rất thích hắn, muốn cùng hắn ở chung chỉ đơn giản là vì thích hắn.

Cho tới bây giờ cũng không ai nói thích dáng người hắn hay tiền tài và địa vị của hắn.

Cô gái này rõ ràng chỉ coi trọng vẻ ngoài và quyền lợi.

Lãnh Duệ tỉnh táo lại, kéo cái áo ngủ đã lỏng lẻo, "Nói đi, chuyện gì?"

Sinh hoạt hơn nửa tháng với nhau, Đường Quả là cái dạng gì hắn hiểu rõ. Đầu tiên là dỗ hắn vui vẻ, xong rồi đưa ra yêu cầu. Kịch bản này quen lắm rồi.

Hắn cũng không nghĩ vì sao lại không vạch trần cô, trái lại còn tiếp tục ăn theo cái kịch bản cũ rích này.

Đường Quả tranh thủ ngồi xuống cạnh Lãnh Duệ, hắn cũng không ngăn cản. Hắn mà không muốn rồi, một cô gái yếu đuối ép được hắn à?

Hắn quên mất ngày trước chỉ cần phụ nữ gần hắn nửa mét là hắn đã thấy ghét bỏ.

Đường Quả được voi đòi tiên, tay vòng qua ôm lấy tay Lãnh Duệ, giống như mèo con nũng nịu bên chủ nhân.

"Lãnh Tử Việt giúp Lục Kỳ tìm hai giám khảo, muốn chung kết loại tôi, "Đường Quả còn dùng cằm cọ cọ vào cánh tay Lãnh Duệ, lộ ra bộ dáng tội nghiệp, mắt ươn ướt nước, "Cô ta ghen ghét tôi hát hay, muốn dùng thủ đoạn để đoạt giải quán quân."

"Nếu như không đoạt được quán quân, lại còn bị dùng thủ đoạn, thể xác và tinh thần tôi đều sẽ bị đả kích, có khả năng là cả đời này sẽ không hát nữa."

Khóe môi Lãnh Duệ run lên, sống bao nhiêu năm rồi mà hắn chưa từng gặp được người phụ nữ nào có thể không biết xấu hổ lên đến trình độ của Đường Quả.

Hệ thống: [Đồng cảm sâu sắc.]

Kí chủ hỏng mất rồi, cầu xóa gấp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play