Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Giờ tao đã hiểu vì sao công chúa nhỏ nhà họ Đường chướng mắt mày rồi. Ánh mắt của cô ấy tốt hơn tao nhiều."
Ả yên lặng nhìn Đường Quả, cúi đầu, cong môi lên cười chế giễu.
Nghe ả nói, Lâm Dật Thỉ mặt đỏ tới mang tai. Nhưng gã không thể không thừa nhận, công chúa nhỏ nhà họ Đường chưa từng thích gã.
Gã đương nhiên cũng nhìn thấy Đường Quả. Giả vờ như không thấy, gã đi đường khác, miệng cũng cười châm chọc nhưng dũng khí đối mặt lại không có.
"Anh, nếu như trước kia em kết hôn với Lâm Dật Thỉ, anh nghĩ kết quả sẽ thế nào?"
Đường Quả đột nhiên hỏi, khiến Đường Tranh bất chợt cảm thấy sợ hãi.
"Không có nếu như."
"Mãi mãi cũng không có."
Đường Tranh bình tĩnh nói, con ngươi tối đi, "Tiểu Quả, em có người mình thích rồi?"
Bộ dáng giống như muốn thanh trừ đối phương ngay lập tức.
Đường Quả bật cười. Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt, "Có một người. Không phải anh cũng biết anh ấy à?"
"Chẳng lẽ, anh muốn đi xử lí anh ấy?" Đường Quả lên trên tầng, đáp lại, "Anh cứ việc xử lí anh ấy đi, em không cản."
Đường Tranh cười bất đắc dĩ, vội vàng đuổi theo sau Đường Quả, "Tiểu Quả, cuộc đời anh còn nhiều điều tốt đẹp, chưa muốn tự sát."
Đường Quả cong môi, "Vậy anh nhất định phải sống thật tốt."
"Tiểu Quả tha cho anh rồi?"
"Chưa đâu."
Đường Tranh có hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, theo Đường Quả đi chọn váy. Cô thử hết bộ này đến bộ khác, anh cũng không hết kiên nhẫn.
Nhân viên thiện ý nói, "Anh đủ tiêu chuẩn bạn trai quốc dân đấy."
Đường Tranh nhìn phòng thay đồ cười khổ. Cô vẫn chỉ gọi anh là anh hai thôi.
Đây chắc là quả báo rồi.
Rõ ràng cô nhóc từng giờ từng phút đều tỏ vẻ yêu thích anh vô cùng, nhưng mà rốt cuộc vẫn chỉ gọi anh là anh hai.
...
Mười lăm năm trôi qua, tuổi thọ của Đường Quả dài hơn nguyên chủ mười năm.
Quan hệ giữa cô với Đường Tranh vẫn như mười lăm năm trước, cô vẫn chỉ gọi anh là anh hai.
Dù rất ảo não nhưng anh không nỡ trách cô tí nào, chỉ làm một anh trai chiều em gái hợp cách.
Cả hai cũng không có ý định đi tìm bạn đời, vợ chồng nhà họ Đường cũng không thèm để ý.
Ngày cô mất, việc vợ chồng nhà họ Đường lo lắng đã xảy ra.
Bác sĩ chẩn bệnh, tim suy kiệt, không cứu nổi.
Lúc nguyên chủ ba tuổi đã giải phẫu một lần, cực kì thành công. Nhưng kết luận vẫn là cô không thể sống thọ.
Nếu có kích thích, cô chết càng nhanh. May mắn có Đường Tranh chăm sóc, cô sống thêm được mười năm, nhưng đó đã là cực hạn.
Đường Tranh là người cuối cùng biết được. Anh ở bệnh viện, nắm tay cô không buông.
"Anh, em tha thứ cho anh. Anh nhớ sống tốt nhé." Đường Quả cười nói.
Lòng Đường Tranh đau như dao cắt. Nước mắt đọng khóe mi, anh không nói được lời nào.
"Nếu em có thể sống lâu hơn thì không cần phải tha thứ cho anh."
Đường Quả lắc đầu, "Anh à, làm người không nên quá tham. Mười mấy năm qua, không phải ngày nào em cũng thích anh ư? Anh có thấy em nhìn người khác bao giờ không? Trong mắt em chỉ có anh thôi. Anh tham như thế, không muốn kiếp sau em tích điểm yêu thích cho anh đúng không?"
Đường Tranh muốn khóc nhưng lại không nhịn được cười.
"Ngụy biện!"
"Chăm sóc ba mẹ cho em."
"Được."
"Đau lòng cũng phải chịu, không được phép khóc."
"Được."
"Chăm sóc bản thân thật tốt."
Đường Tranh không nói lời nào.
"Anh muốn em chết không nhắm mắt? Chăm sóc bản thân thật tốt, nghe rõ chưa?"
"Được."