Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Ngày nào ả cũng phải chuẩn bị đồ ăn.
Số lần hai vợ chồng cãi nhau càng ngày càng nhiều. Cơm áo gạo tiền, Cố Thanh Thanh rốt cuộc cũng có được cuộc sống mà ả muốn.
Hết cách, ả cũng buộc phải đi làm thêm kiếm tiền, cho dù ả đang mang thai.
Lâm Dật Thỉ vốn dĩ cho rằng gã thật lòng thích Cố Thanh Thanh, nhưng sau một trận cãi vã, gã phát hiện ra, ả quá bình thường.
Ả không đơn thuần như gã nghĩ, về chuyện tiền bạc vẫn tính toán chi li, khiến gã thất vọng.
Gã rơi đài, cùng ả không thể tách rời. Gã hối hận. Nếu như lúc đầu chấp nhận liên hôn, gã sẽ không có kết cục như thế này.
Rất nhanh, hai người không có cái gì để ăn. Đoạn Lệ Hồng đau lòng con trai, tiếp tế cho hai người. Nói đi nói lại, trong bụng Cố Thanh Thanh vẫn có dòng máu của nhà họ Lâm bọn họ.
Đoạn Lệ Hồng đau thấu tim gan. Vì ả Cố Thanh Thanh này mà cơ hội liên hôn mất đi, Lâm thị rơi xuống, sinh tử không rõ làm bà ta tức đến hộc máu.
Cố Thanh Thanh sinh con, Đoạn Lệ Hồng ôm đứa bé trầm tư, cuối cùng nói chuyện với Lâm Dật Thỉ.
"Dật Thỉ, con này không hợp với con. Về nhà với mẹ, ngoan ngoãn nghe lời, đồ trong tay ba sẽ có phần cho con. Đừng để mẹ thất vọng."
Đôi con ngươi vẩn đục của Lâm Dật Thỉ sáng lên. Nhìn căn phòng nhỏ nhớ Cố Thanh Thanh tính toán chi li, gã gật đầu chấp nhận.
Lâm Dật Thỉ về nhà họ Lâm, muốn li hôn với Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh đương nhiên là không đồng ý, nhưng ả đấu không lại nhà họ Lâm, cuối cùng vẫn là li hôn.
Nhưng ả vẫn tiếp tục dây dưa với Lâm Dật Thỉ. Đưa đi đưa lại, Lâm Đông Thụ bực mình, cuối cùng phân chia tài sản, đuổi Lâm Dật Thỉ ra ngoài.
Đoạn Lệ Hồng giữ đứa con. Sau đó là Lâm Dật Thỉ cùng Cố Thanh Thanh liên tục dây dưa, liên tục bất hòa.
Mấy năm sau, Đường Tranh đi siêu thị với Đường Quả, một lần nữa nhìn thấy hai người.
Khi đó Đường Quả đã tốt nghiệp. Cô không đi làm, an nhàn ngồi nhà hưởng phúc.
Lâm Dật Thỉ quen bạn gái mới, đưa cô ta đi mua đồ. Cố Thanh Thanh bắt gặp, đánh cô ta ngay tại chỗ.
"Lâm Dật Thỉ, tao nhìn rõ bộ mặt thật của mày rồi. Tao sống không tốt, mày đừng nghĩ mày sẽ sống tốt. Ngày trước mày luôn mồm muốn tao, quay đầu lại muốn li hôn với tao."
"Tao sẽ không bỏ qua cho mày. Chỉ cần bên cạnh mày có con đĩ nào, tao đánh hết." Cố Thanh Thanh điên cuống giật tóc người phụ nữ kia.
Cô ta đau đến bật khóc, nũng nịu gọi tên Lâm Dật Thỉ.
Lâm Dật Thỉ đi qua, giơ tay lên tát thẳng vào mặt Cố Thanh Thanh.
Ả lạnh lùng cười, "Tao sẽ không để yên cho mày."
Ả ác độc nhìn người phụ nữ nằm trên đất, "Thức thời thì cút đi, cút xa xa một chút. Nếu không tao chém chết mày."
Người xung quanh cũng bị dọa sợ. Người phụ nữ tái mặt, không lo nghĩ cho Lâm Dật Thỉ, vội bò dậy, "Tôi đi, tôi đi ngay."
Có vợ cũ như thế, ai dám ở cùng Lâm Dật Thỉ chứ.
Cố Thanh Thanh hài lòng cười. Đối diện với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lâm Dật Thỉ, ả cũng không sợ.
"Hừ, sao tao lại có thể để ý một thứ đồ chơi như mày nhỉ?"
"Tao cũng không biết mắt tao có mù không mà thích mày." Lâm Dật Thỉ cũng không để ý hình tượng mà mắng lại. Hắn không hiểu sao lại cho rằng Cố Thanh Thanh là một cô gái đơn thuần đáng yêu.
Nếu không có ả, gã vẫn là công tử Lâm thị.
Cố Thanh Thanh cười ha ha, phát điên. Ả xoay người lại muốn đi, bỗng dưng thấy được Đường Quả đứng không xa, sững sờ.