Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Con bé Quả Quả này thông minh từ bé. Hồi ba tuổi, sau khi phẫu thuật xong, nó nhàn rỗi quấn lấy ba đòi xử lí việc công ty. Ba mẹ không dỗ được nói, đành phải chiều theo, chỉ muốn nó vui vẻ một chút.
Ở phòng bệnh ngày trước, con bé thích nhìn ra cửa sổ, nhìn anh trai nhỏ bị bắt nạt vẫn kiên cường đứng lên.
Sau ba mẹ nói với nó, chỉ cần nó giải phẫu thành công sẽ đón cậu bé kia về."
Đổng Mai gạt nước mắt, nhìn tấm bia in hình một cô gái trẻ cười tươi.
Cô đi vào năm ba mươi tám tuổi, nhưng thời gian vẫn thiên vị cô, nhìn cô vẫn giống như hai mươi.
Cả đời này cô sống vui vẻ. Đổng Mai dù khổ sở cũng không tiếc nuối như thế. Con gái sớm muộn cũng phải đi, nó đã làm bạn với ông bà lâu như vậy rồi.
"Con bé rất thích con. Từ nhỏ nó đã nói với ba mẹ, cố gắng kiếm tiền cưới anh trai." Đổng Mai cười, "Ba mẹ cứ nghĩ nó đùa, không ngờ mười tuổi nó đã làm việc, cực kì có thiên phú. Không chỉ thương nghiệp mà tính toán nó cũng đứng đầu.
Năm đó nó đã có khả năng quản toàn bộ Đường thị, nhưng nó vẫn một mực đứng sau chỉ đạo.
Con đi nước ngoài cũng là nó ủng hộ con. Con lập nghiệp, nó cũng vụng trộm ủng hộ con.
Nó chưa bao giờ quên là nó muốn kiếm tiền cưới anh trai."
Đổng Mai thấy Đường Tranh mặt không cảm xúc, nước mắt lại chảy xuôi, "Nói chuyện này, mẹ biết con sẽ khổ sở. Nhưng ba mẹ muốn con hiểu con bé hơn, nói ích kỉ một chút là ba mẹ không muốn con quên nó."
"Coi như lúc đấy con trốn tránh nó, nó cũng chưa từng ép buộc con. Nó thật lòng thích con. Cho tới bây giờ, mẹ cũng chưa từng thấy có người thích người khác đến thế. Chỉ cần con muốn, nó sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để đi làm.
Con bé này, rất ngốc."
Đổng Mai gạt nước mắt. Đường Lập Thành ôm bà lại. Hai vợ chồng an ủi nhau.
"May mắn, về sau con bé vui vẻ," Đổng Mai cố nín khóc mà cười, "Tiểu Tranh, cảm ơn con. Cả đời này Quả Quả hạnh phúc, ba mẹ không có tiếc nuối gì."
Đường Tranh không nói một lời nào. Đổng Mai cùng Đường Lập Thành rời đi, anh ở lại thật lâu.
Mấy năm sau, Đường Tranh đưa tiễn vợ chồng nhà họ Đường.
Lại năm năm nữa, anh ngồi trên xe lăn, con nuôi đẩy anh đi.
Anh nhìn cô gái trên tấm ảnh đen trắng, nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thời gian trôi qua, ánh mắt anh minh mẫn hơn, bình tĩnh nhìn tấm ảnh. Yêu thương trong mắt anh tản đi, lạnh hơn một chút, dường như rất bình tĩnh nhưng lại không hề bình tĩnh.
Nếu có ai đọc được khẩu hình, sẽ đọc được hai chữ cuối cùng của anh – ra vậy.
Thiên Tuyền.
Đường Quả nằm bên trong vài ngài, cười liên tục.
[Kí chủ, cô có cảm thấy Thiên Tuyền sáng hơn hay không?]
Đường Quả mở mắt, liếc qua Thiên Tuyền. Bên dưới giống như có ngôi sao, dường như nó đang muốn sáng lên. Mặt nước yên bình lấm tấm vài đốm sáng.
[Kí chủ, cô ở thế giới này hình như rất vui.]
Đường Quả đứng dậy, không phủ nhận, "Đương nhiên, thế giới này ta sống rất tốt."
[Vì Đường Tranh à?]
Đường Quả dừng một chút, "Chắc thế."
Tình cảm dư thừa vào trong Thiên Tuyền sẽ bị lấp đi, nhưng Đường Tranh này, cô nhớ kĩ.
"Thế giới tiếp theo."
Tiến vào thế giới tiếp theo, Đường Quả quay đầu lại nhìn Thiên Tuyền đã sáng lên, ánh mắt hiện vẻ tìm tòi nghiên cứu.
___________________
Editor: Đã xong vị diện 2 hú hú ~