Cậu muốn đẩy anh ra, muốn vạch trần hết mọi thương sẹo xấu xí. Nhưng bờ ngực anh rộng quá, vững chãi quá, ấm áp quá. Cậu chẳng còn nhớ nổi, đã bao giờ có ai ôm cậu theo cách cậu muốn giống như anh đang ôm cậu không?
Gã vẫn quỳ dưới đất, cười từng cơn giễu nhại vừa chua chát vừa buồn tủi. Ngô Thần không kiềm được mà đưa mắt nhìn lên lầu hai.
Động tĩnh lớn như vậy, Lục không thể nào vẫn còn ngủ.
“Đừng nhìn nữa, coi như tao thua.” Nhiếp Ảnh nói, lọm khọm đứng dậy, đi vào trong nhà. Chu Cánh gọi gã lại, gã xua tay đáp, “…Biết rồi, sẽ uống thuốc.”
Chu Cánh nhìn mấy mẩu đầu thuốc lá dưới gốc cây, liền lắc đầu.
“Anh Nhiếp… bị đau dạ dày nặng lắm ạ?”
“Bị loét thành bao tử mức độ nhẹ, không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ kê đơn khá nhiều nhưng anh ấy cứ không chịu uống nên bệnh chẳng dứt.”
“Thế chắc là hay bị đau lắm.”
“Ừ, bỏ bữa hoặc tâm trạng bất ổn đều sẽ đau.”
Ngô Thần im lặng. Cậu cũng từng bị như vậy một thời gian, khủng hoảng đến mất ngủ, viêm dạ dày, đau đầu hoa mắt, tay chân run rẩy. Cảm xúc và sức khỏe tương liên mật thiết đến khó hiểu.
“Còn em, sao không ngủ?” Chu Cánh hỏi.
“Nghe tiếng anh Nhiếp mở cửa nên em dậy.”
“Anh ấy vốn dĩ không ồn ào… Là em chẳng ngủ được à?”
Ngô Thần thành thật đáp, “Dạ, đêm hôm qua em cũng không thể ngủ… Cứ suy nghĩ miên man linh tinh.”
Chu Cánh gật gù, hỏi tiếp, “Nghĩ về Liên Vũ hay tôi?”
Ngô Thần rùng mình. Đây là lần đầu kể từ hôm đó Chu Cánh chủ động nhắc tới Liên Vũ. Cậu biết, anh hỏi như thế không phải vì cơn ghen mù quáng. Thời cơ vụt mất mà cậu đã tiếc nuối trước khi ngủ lại đến, khiến cậu cảm thấy có chút chới với khi ngước đầu nhìn anh. Đôi mắt đen sâu ít cảm xúc, gương mặt góc cạnh tuấn tú hiếm khi biểu lộ điều gì, nhưng mỗi lần đối diện với cậu đều ít nhiều bày tỏ sự chân thành dịu dàng. Người đàn ông này vẫn dùng ngữ điệu rất trầm mà lại hết sức thản nhiên để trấn an cậu. Trong một đêm mùa hè ôi nồng như đêm nay, đứng chờ cậu chậm chạp lựa lời để nói. Tình hình của Nhiếp Ảnh hiện tại, chắc gì đang không khiến anh bận tâm.
Những bụi dũng khí bay tứ tán trong không trung kia chẳng hay lúc nào đã đậu xuống trên vai cậu. Cậu tự nhủ, tuyệt đối không để một ngày nào đó người đàn ông là phúc lành trời ban đang đứng trước mặt cậu phải thốt ra hai chữ “hối hận”.
“Em…” Cậu cố gắng, muốn nói bắt đầu từ thời niên thiếu lần đầu gặp Liên Vũ cho tới hiện tại, nhưng lời dợn tới môi lại bị vực lòng rỗng không hút xuống. Những chuyện đã qua ấy bấy giờ đã chẳng cần phải truy cứu nữa rồi, chẳng có ai để cậu chỉ trích, ngay cả Liên Vũ. Nên cậu ghìm chặt lại lời dông dài, khẩn trương vo vạt áo, bước lùi ra sau, nói thật chậm.
“Học trưởng… Em đã lên giường với rất nhiều người, đều là em tự nguyện.”
Không phản kháng thì chẳng khác nào ưng thuận.
“Có lúc là cùng một người… có lúc là với nhiều người…”
Ngô Thần cắn răng nhắm mắt, hàng mi dài run nhè nhẹ. Cậu không muốn anh thấy nỗi khát vọng được dung thứ trong đáy mắt.
“Là Liên Vũ yêu cầu?” Chu Cánh hỏi.
“Dạ…” Trái tim cậu giần giật như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
“Và em thì không thích như vậy, đúng không?”
Chu Cánh sấn tới, nhưng Ngô Thần không nhận ra.
“Trước giờ chưa từng có ai chạy đến giúp em, chưa từng có ai giải cứu em?” Anh hỏi tiếp.
Không có, chưa hề có. Nhưng Liên Vũ đã nói rồi đấy thôi, cậu có thể chạy, có thể đề nghị chia tay. Hậu quả sẽ không tàn khốc đến vậy, mọi chuyện không ầm ĩ đến vậy. Và chẳng ai phải đau đớn đến vậy. Cậu sẽ không vì bị mất đi thứ “tình” ấy mà sống chẳng đặng, cuộc đời không vì nỗi “quan tâm” bẩn thỉu đó của Liên Vũ mà đổ nát. Cậu chưa khi nào lại bình tĩnh và thấu suốt như lúc này, hiểu được bản thân từng hèn yếu từng do dự. Mà nhận ra tất thảy rồi thì thay đổi được gì? Cái “nếu như” mà cậu tưởng tượng dẫu có xảy ra thì chắc gì cứu vớt được ai. Mọi sự đều là chuyện đã rồi.
Muộn màng. Không đúng sao?
Cậu rất muốn khóc, lại cố gắng nhịn xuống. Bây giờ mà khóc chính là ủy mị là mượn cớ là chiêu trò lừa phỉnh, nên phải nhắm mắt thật chặt, nói tiếp, “Là em tự làm tự chịu.”
Thanh âm chừng như vụn vỡ.
Hốt nhiên liền bị ôm chầm lấy.
Chu Cánh ghì đầu Ngô Thần vào trong ngực anh, khe khẽ vuốt lưng cậu, anh nói se sẽ, “Ngô Thần, có nhiều người khi thốt ra câu tự làm tự chịu thì đều mang chút thù hận.” Dừng một chốc, lại nói, “Nhưng tôi biết em thì không. Em không như thế. Chỉ với điểm này thôi, em đã mạnh mẽ hơn họ rồi.”
Ngô Thần muốn đẩy anh ra, muốn gào lên, em còn chưa nói hết mà, em không chỉ quan hệ bừa bãi, mà còn rất nhiều chuyện tởm lợm khác nữa. Nhưng bờ ngực anh rộng quá, vững chãi quá, ấm áp quá. Cậu chẳng còn nhớ nổi, đã bao giờ có ai ôm cậu theo cách cậu muốn giống như anh đang ôm cậu không?
“Em cũng có sai, song lúc đó em được bao lớn, mười mấy tuổi đầu, làm sao nhìn rõ chuyện tương lai mà suy nghĩ chu toàn? Tính chuyện tương lai chi bằng tính xem hôm nay ăn gì còn quan trọng hơn.”
Ngô Thần không hiểu tại sao Chu Cánh nói như vậy. Anh luôn có thể biến những gì vô lý thành định lý.
Anh khẽ kéo nhẹ cậu ra, cúi đầu, lấy tay mơn man gương mặt ướt nước mắt của cậu, “Chuyện em nói tôi đều biết. Nếu bảo là tôi không ngại thì chắc em cũng chẳng tin, đúng không?”
Hai người sát gần như vậy, cậu nhìn đôi môi mỏng của anh, chẳng thốt nổi lời nào.
Sau khi cậu gật đầu, anh nói tiếp, “Vậy chúng ta nói qua chuyện khác đi.”
Ngô Thần liền ngừng khóc.
“Em thích tôi không?”
Mà chẳng đợi cậu trả lời, anh lại ghì cổ cậu, vùi mặt cậu vào trong ngực anh lần nữa, tự nói, “Ừ, tôi biết em thích.”
Giọng anh cười khe khẽ, dịu dàng mà mạnh mẽ, thái độ chuyên quyền đến chọc người ngứa tim.
Ngô Thần đỏ mặt, khát vọng yêu thương vốn dĩ bị chôn chìm chợt tràn dâng, chảy vào trong xương tủy, thấm vào ngàn vạn mạch máu, lan khắp thịt da. Chẳng cách nào có thể kháng cự.
“Em chịu nói ra những chuyện này làm tôi vui lắm. Mà như thế cũng có nghĩa là bởi tôi còn chưa đủ tốt.”
Cậu lắc đầu, bỗng chốc mặt lại ướt.
Không biết đã lúc nào rồi, vừa nãy còn nghe tiếng mèo kêu, bấy giờ thì thế gian như bị hút đi hết mọi thanh âm, bóng đêm rơi vào trong tĩnh lặng tuyệt đối. Chu Cánh nhìn vào trong nhà, nắm tay Ngô Thần, nói, vào thôi, ngủ thêm một chút. Lực tay anh rất mạnh khiến cậu hơi đau, nhưng cảm giác chân thực đến an tâm.
Vào phòng khách, Chu Cánh bật đèn, tìm trong mấy ngăn kéo lấy lọ thuốc gia truyền trị côn trùng cắn. Ngô Thần ngồi trên ghế, đột ngột phát hiện vừa rồi hai người nói chuyện quá nhập tâm, không biết muỗi đã đốt khắp người.
Nhiếp Ảnh còn chưa ngủ, đang vùi trên cái ghế mây trong góc nhà bấm điện thoại, gã vừa lên tiếng liền dọa Ngô Thần giật mình, “Đã tỉnh rồi thì đừng ngủ nữa, ba đứa ta chơi đấu địa chủ đi?”
Ngô Thần không buồn ngủ, còn muốn nán lại ở cạnh Chu Cánh thêm chốc nữa, nên khi anh hỏi cậu có muốn về phòng không thì cậu liền nhanh nhảu lắc đầu. Chu Cánh trầm ngâm một lúc, lấy tấm chăn mỏng đắp cho cậu, nói, em mệt thì nằm tạm đây nghỉ, để tôi chơi với anh ấy được rồi.
Bôi thuốc cho cậu xong, Chu Cánh đi rửa tay, Nhiếp Ảnh lân la mò tới, hất cằm hỏi, hai đứa đứng ngoài nói gì đó?
Ngô Thần co chân ôm đầu gối, ngửi mùi thuốc lá thoang thoảng trong chiếc chăn màu cà phê, đáp, “Dạ, nói chuyện hồi trước, về Liên Vũ…”
Nhiếp Ảnh rụt vai, trợn mắt, nói, “Trời sắp giáng mưa đá rồi.”
_
Chưa tới tam phục* mà thời tiết Thu Thành đã lên 37 độ, cũng may thành phố này bốn mùa rõ rệt, nhiệt độ leo thang chậm rãi nên người dân bớt khổ. Theo cách nói của Tư Tịch là mình mẩy đều bị “đốt khét”. Mùa hè có chỗ tốt của mùa hè, ví dụ như tiệm xăm làm ăn rất nhàn, khách hàng toàn đặt hẹn buổi chiều, nên buổi sáng mọi người được ngủ nướng.
*(Tam Phục là những ngày nóng nhất trong một năm. Tam Phục bao gồm Sơ Phục, Trung Phục và Mạt Phục. Ngày Tam Phục thường rơi vào giữa tháng 7 hoặc cuối tháng 8 Dương lịch hàng năm.)Chu Cánh vẫn tiếp tục đưa đón Ngô Thần đi làm. Buổi trưa ở tiệm xăm ăn cơm cùng cậu, đến buổi tối 9 giờ mới đến rước về, thời gian vừa khéo phù hợp với lịch làm việc của anh. Anh đã bắt đầu phụ cha chuyện kinh doanh, sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ tan ca, vô cùng quy luật. Phạm vi kinh doanh của nhà họ Chu không hề nhỏ, ngoài nhà hàng khách sạn cao cấp còn thầu luôn cả địa ốc và tín dụng. Nhà của Chu Cánh cũng đã sửa chữa gần xong, tầm mười ngày thì hoàn công, nhưng đồ nội thất đều là hàng nhập, phải mất khoảng hơn ba tháng nữa mới có thể dọn vào ở. Nghĩ vậy, Ngô Thần vừa vui lại vừa buồn.
Cuối tuần, Tiểu Thanh và Tiểu Bách từ trường cao đẳng về, xe của Chu Cánh cũng vừa trờ tới. Phố Phong Lâm không được đậu xe, Ngô Thần vội vàng chỉnh sửa áo xống, dặn dò hai cô nàng mấy câu xong thì chạy vụt lên xe. Nhiếp Ảnh và Lục đã có mặt. Bốn người cùng đi chơi ở làng du lịch phía ngoại ô không xa. Trước đó, Ngô Thần nghĩ mọi người sẽ cùng ở chung một gian, ngại ngùng không dám hỏi anh, nhưng anh đã nhìn thấu cậu, liền chủ động lên tiếng, tôi đặt trọn một khu, nhiều phòng, rất rộng.
Làng du lịch tên là Thanh Vu, đi khoảng hơn một giờ xe, khung cảnh hai bên dần chuyển đổi từ nhà cao nối liền qua đồng lúa bạt ngàn rồi đến núi cao trập trùng. Thu Thành địa thế đồng bằng, hiếm khi lại thấy phong cảnh núi rừng xinh đẹp như vậy, Ngô Thần vẫn luôn im lặng cũng phải ngạc nhiên thốt lên.
Nhiếp Ảnh trêu cậu, có phải mày chưa bao giờ rời khỏi Thu Thành không? Ngô Thần suy nghĩ một chốc, đúng là thế thật. Còn Liên Vũ thì ngược lại, hắn rất thích du lịch, mỗi năm đều phải đi ít nhất một nơi nào đó. Bấy giờ nhớ tới mới biết, quãng thời gian hắn đi vắng là quãng thời gian rất đỗi yên bình với cậu. Cuộc sống của cậu tù túng phong bế trong những bức tường, hơn hai mươi năm chưa từng dời chuyển.
Đáp vài câu với Nhiếp Ảnh xong, cậu lại ngắm nghía cảnh vật ven đường, nhận nhầm lau sậy thành lúa mạch, cỏ nhả mực thành cỏ ba lá, chọc Lục cười không ngớt. Nhìn cái sân nhà Lục thì Ngô Thần biết y rất rành về cây cối, bèn thật thà hỏi han y. Lục cũng sảng khoải hỏi gì đáp nấy, nói vanh vách tên từng cọng cây ngọn cỏ tới cả từng chủng loài chim chú, đền đài chùa miếu bên đường, vô cùng thú vị.
Y còn nói cách Thanh Vu một trăm cây số là thôn Minh Sơn, ở đó phong cảnh đẹp tuyệt vời, mà đẹp nhất là người dân Minh Sơn, cả trai lẫn gái đều hết sức xinh đẹp. Nhưng mấy năm qua họ cưới gả ra bên ngoài nên gien cũng dần lai tạp.
Ngô Thần nghe tới mê say, tròn mắt hỏi, “Thực sự có chỗ như vậy sao, cảnh đẹp người cũng đẹp…”
Chu Cánh đang chuyên tâm lái xe liền bật cười, “Người nơi đó mắt sâu mũi khoằm, không đẹp như em đâu.”
Nhiếp Ảnh nhếch mũi hừ một tiếng đầy khinh thường.
Làng Thanh Vu thấp thoáng dưới bóng tre xanh mướt, cả nhóm xuống xe, bóng chiều theo hương cỏ dìu dặt xông tới. Làm xong thủ tục nhận phòng, bốn người xách hành lý băng qua hành lang hai bên trồng đầy trúc thơm để tới khu nhà gỗ riêng biệt.
Ngô Thần đi phía sau lưng Chu Cánh, nhìn hình ảnh anh đeo túi hốt nhiên giật mình không thể tin cậu lại kết bạn với ai đó cùng ra ngoài du lịch. Ngoại trừ có hơi chút lóng ngóng thì chẳng hề cảm thấy khó chịu bởi môi trường xa lạ.
Khu nhà gỗ tản phát mùi đàn hương thơm lừng. Trên những bậc thang dẫn lên nhà còn đặt mấy chậu hoa màu tím hồng có nụ dài đung đưa trong gió, Chu Cánh nói đó là hoa
hồng liệu*, làng du lịch này tên Thanh Vu do lấy ý từ câu thơ “thu ba hồng liệu thủy, tịch chiếu thanh vu ngạn”**. Nghe đâu mấy năm trước chốn này còn là bãi lầy cỏ hoang mọc đầy, hoa hồng liệu chen chít dọc bờ sông con kênh. Chủ tịch xã có đôi mắt nhìn xa trông rộng, bèn vận động xin kinh phí quy hoạch, biến nơi đây thành làng du lịch.
*(红蓼/hồng liệu (liễu) – ô kê ở nước mình thì có tên là
Nghể Bông, là một loại thảo dược, hoa mọc dại thường thấy lắm:”>)
**(Nguyên văn 秋波红蓼水,夕照青芜岸 lấy từ bài 曲江早秋 của Bạch Cư Dị, theo sự hiểu biết nhỏ bé của mình, thì câu này hiểu đại khái là “sắc hồng liệu dưới sóng nước mùa thu, nắng chiều chiếu rọi trên đê xanh”, ừm nếu ai có thông tin gì khác, xin chỉ giáo thêm, mình đa tạ trước!)Ngô Thần hiếu kì ngó nghiêng xung quanh, thấy quanh khu nhà gỗ mọc đầy hoa hồng liệu. Nếu là ngày xưa, cậu chẳng mấy quan tâm những chuyện này, nhưng hiện tại trái tim cậu đang căng đầy nỗi lo yêu thương được mất nên sinh ra nhạy cảm với mọi thứ. Cậu đứng trước bụi hồng liệu hỏi thêm chuyện Thanh Vu trước đây, Chu Cánh kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Ngô Thần nhìn những bông hoa bé nhỏ màu tím hồng, hốt nhiên lại nhớ tới cái đêm đi dạo bờ sông với Chu Cánh, những chậu hướng dương được kê trước cửa từng căn nhà ven sông vàng rực thiêu đốt mắt cậu.
Trái tim giống như bị nứt ra một lạch dài, bao nhiêu chuyện bưng tai bịt mắt thủa trước đồng thời ồ ạt tràn vào.
Với vô vàn hình thù sắc thái.
Khu nhà gỗ này dành cho diện gia đình đông đúc, có tất cả ba phòng ngủ, phòng khách rộng rãi sáng sủa, hứng nắng đủ đầy. Nhiếp Ảnh ngồi trên ghế lau mồ hôi, nói, anh muốn ngủ một mình, nhưng nhanh chóng rút lại lời dưới ánh nhìn sắc lẻm của Chu Cánh, được rồi được rồi anh với Tiểu Lục tương thân tương ái ngủ một phòng, còn hai đứa xa mặt cách phòng mà ngủ nhé.
Sự miễn cưỡng của Nhiếp Ảnh khiến Ngô Thần có chút bất an, nên nhân lúc gã đi trải giường cậu liền nói với Chu Cánh, “Học trưởng, chi phí lần này để em chi trả nha, với lại…”
Chu Cánh hết sức điềm nhiên như đã sớm đoán được, vừa kiểm tra các ổ khóa cửa vừa đáp, “Lần này anh họ đài thọ, em thử gặp anh ấy nói chuyện.”
Cậu gật đầu, toan quay đi, Chu Cánh liền kéo tay lại, “Những lúc như vầy em không sợ anh ấy nữa à?”
Bị anh nắm tay, Ngô Thần bối rối nhìn chừng Lục đang ở đâu, thấy y đứng ngoài sân ngắm cảnh mới thở phào, đoạn nói, “Hay là em thuê thêm một phòng nữa để, để anh Nhiếp và, và anh Lục ngủ riêng…”
Chu Cánh bật cười vỗ nhẹ trán cậu, “Ngốc.”
Tới khi màn đêm buông xuống, mọi người chuẩn bị ăn tối, Ngô Thần mới ngộ ra được ý của Chu Cánh. Lục vẫn đảm nhiệm vai trò đầu bếp, hỏi khẩu vị của Ngô Thần, rồi nấu những món đơn giản với những nguyên vật liệu mà làng du lịch cung cấp. Nhiếp Ảnh liên tục sai phái Lục làm này làm kia, hết lau bếp lại thổi lửa, rồi nêm nếm thức ăn, thậm chí là ra xem khu bên cạnh ai đang la hết om sòm vậy, kêu họ nhỏ tiếng chút bằng không cứ đấm gãy răng hết cả lũ đi. Lục nhất nhất làm theo, không than van, không nhăn nhó.
Ngô Thần nghĩ, không cần phải ở địa vị của Chu Cánh, là một người ngoài như cậu thôi, cũng sẽ nghĩ đủ cách để hai người đó được bên nhau.
Nhưng cậu hiểu, trên đời không có gì là hoàn toàn thuận theo lòng người.
Từ rất lâu rồi, cậu đã biết, có rất nhiều chuyện mà ẩn giấu bên dưới là một dòng sông ngầm. Một dòng sông ngầm không cách nào vượt qua được.