Nỗi khát khao anh là một hạt giống độc đã bén rể đâm chồi, nhú mầm nảy tược. Lòng hằng những mong có thể đang tâm bóp chết cái cây dục vọng ấy đi, rồi lại liều mạng nâng niu bảo bọc nó ở trong tận thâm tâm. Trừ người đàn ông mà cậu ao ước có được trong đời này, thì chẳng còn ai, chẳng còn ai có thể chạm vào cái cây đó nữa.
Cả nhóm nói cười vui vẻ, bữa ăn kết thúc trễ tràng. Trấn nhỏ xa khuất hết thảy huyên náo của thị thành, trời đêm trong vắt giăng đầy tinh tú, so với khung cảnh nên thơ trong buổi tối đi dạo bờ sông Thu Thành chẳng kém là bao.
Nhiều sao vậy chắc ngày mai nắng lắm đây, Nhiếp Ảnh nằm xoải dài trên cỏ, lẩm bà lẩm bẩm. Lục ngồi ôm gối ở bên cạnh, lắc đầu phản đối, chưa chắc, mùa hè thời tiết rất thất thường.
“Tôi nói trời nắng là trời nắng!” Gã quạu.
Nhìn hai người họ cự cãi ấu trĩ như vậy, Ngô Thần nhất thời an lòng một chút, ngó thấy Chu Cánh bắt đầu thu dọn tàn cục, cậu liền đứng lên hỗ trợ. Vừa may làng du lịch bố trí rất thông minh, cả hai nhanh chóng cuốn tấm bạc lại, nhặt hết rác bỏ vào trong túi nylon cỡ đại, vậy là coi như xong hết gần nửa việc.
Ngô Thần tranh thủ lúc nghỉ tay, mở đèn flash điện thoại, cẩn thận mò tìm mẩu đầu thuốc lá mà Nhiếp Ảnh vứt bừa khi nãy.
“Bố chỉ liệng có hai cái thôi, mày đang săn tìm kho báu đấy à?”
Khi cậu nhặt được cái đầu lọc thứ nhất, Nhiếp Ảnh đã giãy nảy lên mắng. Lục nhìn trời, gọi, không còn sớm nữa, mau đi tập hợp. Ngô Thần nheo mắt hỏi lại, sao ạ. Nhiếp Ảnh liền gắt lên, có nói mày đâu, ở đây với A Cánh đi, đừng có chạy long nhong.
Tận khi hai kẻ kia dắt tay nhau đi xa rồi, Ngô Thần cuối cùng cũng tìm ra cái đầu lọc thứ hai. Đoạn ngước đầu, thấy Chu Cánh đứng tựa gốc cây bách, cười với cậu, “Ngô Thần, em ít vận động quá.”
“Dạ… Em cùng lắm chỉ leo cầu thang mà thôi.”
Chu Cánh lắc đầu, “Hai anh ấy đi hiking của bên làng du lịch tổ chức.”
“Ồ, thế thì em chịu.” Giọng cậu đầy ngưỡng mộ, rồi bỗng thắc mắc, “Học trưởng, anh không tham gia hả?”
“Tôi cũng chịu. Em cùng tôi đi dạo một chút.”
Thế là cậu và anh cùng lên núi.
Nguồn sáng nhân tạo càng lúc càng thưa, bóng đêm chậm rãi lan tới, thỉnh thoảng cũng bắt gặp vài khách bộ hành ngang qua, chẳng ai nhìn ai lại mỗi người một hướng.
Khi nãy ăn tối, Ngô Thần có tranh thủ đọc tờ bướm quảng cáo mà làng du lịch đã phát, Thanh Vu ngự giữa khu đại lâm viên Nam Tuyền diện tích hơn ngàn mẫu, tục truyền có nhiều câu chuyện thần tiên kì thú, hoạt động giải trí ban đêm cũng rất đa dạng.
Đi tới giữa sườn núi, bước vào giữa vườn đỗ quyên thơm nức, hai người trông thấy một chồi nghỉ mát được mô phỏng thành thư viện, đặt tên là Ẩm Tán. Ngô Thần nhìn biểu cảm của Chu Cánh, thầm đoán anh cũng là lần đầu thấy khung cảnh này. Bên trong chồi có không ít nam thanh nữ tú đang chăm chú đọc sách. Hai người đưa mắt nhìn nhau ra dấu lặng lẽ rời khỏi.
“Quao, thật không ngờ lại có người tới làng du lịch để đọc sách.” Sau khi đã đi xa khỏi chồi nghỉ, Ngô Thần mới dám cảm thán.
“Chẳng được mấy khi đâu. Rời khỏi chỗ này rồi, chắc gì họ đã có thời gian đụng tới quyển sách nào.”
“Nơi đây giống chốn bồng lai anh nhỉ, mai mốt quay về thành phố, chắc sẽ thấy giống như vừa trải qua một giấc mộng.”
“Yêu cầu về mộng tưởng của em cũng hơi thấp rồi đấy.” Lúc bước lên thềm đá, Ngô Thần hụt chân, Chu Cánh tức thì túm lấy cánh tay cậu, giữ cho cậu đứng vững rồi anh liền buông tay ra, đoạn cởi áo khoác của mình choàng cho cậu, “Có phải định nói, chẳng thà đừng tới?”
Ban đêm trên núi sương xuống rất lạnh, Ngô Thần không cự tuyệt anh, ngoan ngoãn mặc áo vào, kéo chặt dây khóa. Dáng người cậu hơi gầy, khung xương nhỏ, lọt thỏm vào trong chiếc áo khoác của anh. Sau khi giúp cậu xắn tay áo, anh chợt nói, em như thế, ai nỡ đành bắt nạt chứ?
Ngô Thần thì vẫn còn suy nghĩ câu nói vừa rồi của anh, phàm là trước đây cậu sẽ xuôi lòng tùy theo lời anh phán định, nhưng bấy giờ lại chẳng muốn nín thin nữa, bèn đáp, “Không có, em thích chỗ này lắm…”
Chiếc áo quá cỡ còn vấn vít mùi hương và nhiệt độ cơ thể của Chu Cánh, Ngô Thần nói xong lại do dự mà mím môi.
Đến tận lúc này, cậu có nào dám ấp ủ mộng ngọt mơ lành chi đâu. Nên mọi thứ là thật hay ảo cũng can hệ gì tới cậu.
Hai người tiếp tục đi bộ hơn nửa giờ, rốt cuộc tìm được chỗ nghỉ chân. Gần đó có căn chồi nhưng địa thế khá dốc, mà Ngô Thần bây chừ đã thở không ra hơi, nên Chu Cánh quyết định ngồi tạm trên thềm đá này, cùng nhau nhìn xuống hồ Nam Tuyền. Giữa hồ sóng nước chao đưa, vài chiếc thuyền nhấp nhô theo dòng, còn phía xa xa trên cao là bầu trời đêm tĩnh lặng trải rộng đến vô chừng.
“Chúng ta thật nhỏ bé.”
Vẻ mặt Ngô Thần nom mịt mờ, giống như vô vàn những lần giật mình choàng tỉnh giữa đêm đên, không biết mình là ai thân đang ở nơi nào. Từ hồi đại học đến tận khi chia tay Liên Vũ, có rất nhiều lúc cậu phải mất thật nhiều thời gian mới nhớ ra bản thân đang ở trong khách sạn nào nằm bên cạnh ai. Sau đó cậu tập tành uống rượu, chẳng còn quá chén cũng say khướt khượt. Mỗi khi đọc thấy tin tức liên quan đến vụ hãm hiếp nào, tâm lý vặn vẹo sẽ chợt hưng phấn lên, trộm hâm mộ đối tượng, bởi ít ra, họ là người bị hại. Cậu biết nghĩ như thế là sai, là bệnh hoạn, là suy đồi, là đang ủng hộ kẻ thủ ác.
“Nếu như…” Giọng cậu rất khẽ, lại chẳng nói hết được một lời.
Chu Cánh ghìm đầu cậu nằm tựa lên trên vai anh, “Tôi thấy hơi lạnh”, anh nói, sắm vai kẻ yếu để cho Ngô Thần chẳng cách nào giãy giụa, “Mỗi khi hoang mang không biết phải nên làm gì tiếp theo, mà cảm thấy được mình nhỏ bé là rất tốt.”
Ngô Thần yếu ớt nặn ra một nụ cười, “Có lẽ vậy.”
Cậu thực sự không biết bản thân cần làm gì. Sợ liên lụy Chu Cánh, sợ cả khi hai bên đón nhận lẫn nhau rồi lại chẳng thể duy trì được mối quan hệ. Sợ Chu Cánh hối hận, càng sợ kẻ khiến anh phải hối hận là cậu. Nhưng mà cậu không đành lòng buông tay. Nỗi khát khao anh là một hạt giống độc đã bén rể đâm chồi, nhú mầm nảy tược. Lòng hằng những mong có thể đang tâm bóp chết cái cây dục vọng ấy đi, rồi lại liều mạng nâng niu bảo bọc nó ở trong tận thâm tâm. Trừ người đàn ông mà cậu ao ước có được trong đời này, thì chẳng còn ai, chẳng còn ai có thể chạm vào cái cây đó nữa.
“Học trưởng.”
“Sao?”
“Em thật ích kỷ.”
“Người không vì mình trời tru đất diệt. Tôi cũng thế.”
“Anh không như vậy.” Ngô Thần ngước mặt lên nhìn anh, “Em không nghĩ thế.”
Chu Cánh bật cười, đôi mắt dịu dàng tan trong sương đêm, “Ngô Thần, em đừng nghĩ là tôi đã vô cùng tốt với em rồi nhé?”
Cậu cúi đầu nhìn cái áo khoác đang mặc, “Anh thực sự rất tốt với em mà. Trừ mẹ em, cho tới bây giờ chẳng có ai chu đáo với em như vậy.”
“Tôi đã làm gì cho em nào? Sáng đưa em đi làm, trưa nấu ăn cho em, tối đón em về rồi dẫn em đi tản bộ, trò chuyện cùng em?”
Ngô Thần nhíu mày, “Như thế chưa đủ tốt sao ạ?”
“Chỉ có em nghĩ thế.”
“Vì em cũng chỉ làm được tới độ này cho anh…” Cậu rũ đầu, “Huống chi em nấu ăn có bằng được anh đâu.”
Cậu không biết mình đã nói gì khẩn khoản để chọc anh cười, sau đó càng để anh ôm cậu chặt hơn. Trong vòng tay anh, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn ra núi rừng đen kịt đằng xa, cây cối trập trùng trải dài tưởng chừng vô tận.
Anh cười rất lâu, cả tận khi nghiêng mình qua nhìn thẳng vào trong mắt cậu, nụ cười trên môi cũng chẳng tắt đi.
Cậu được anh ôm ghì thít chặt, như thể chỉ cần vĩnh viễn nằm lại trên đôi vai anh này, hết thảy sóng gió cuộc đời đều sẽ được anh che chắn cho cậu.
Cậu tự ru lòng mình, đây chỉ là ảo giác, ảo giác thôi. Mày chẳng thể lại một lần nữa kí thác sự yếu ớt của bản thân lên cho người khác. Như vậy nào có khác gì lúc mày còn đeo bám kí sinh trên Liên Vũ đâu.
Nhưng mà làm sao biết hả? Chu Cánh nào phải Liên Vũ, còn mày cũng chẳng còn là mày thủa trước.
Đôi môi cậu mấp máy, đôi mắt cậu long lanh, tố cáo bản thân đã động lòng quá sâu.
Chu Cánh cúi mặt lặng lẽ nhìn Ngô Thần một đỗi lâu. Chốc chốc, Ngô Thần im ngoan nhắm mắt lại, khẽ nhón chân, ngước đầu, trao dâng lên môi hôn.
Đôi môi anh như gió lạnh đêm trường, khiến Ngô Thần rùng mình rụt vai, rồi hốt nhiên bị anh ghì xuống dùng lưỡi cạy mở bờ môi ra, hơi nóng từ vòm miệng anh trườn tới làm tay chân cậu run lẩy bẩy, chẳng phân biệt nổi mình đang sốt hay lạnh. Cậu chới với hé môi, để cho lưỡi mình cũng chạm tới được đầu lưỡi anh, buông trôi bản thân vào trong nỗi quấn quýt si mê.
Chiếc hôn mềm chao đảo mặt đất dưới chân.
Mà Chu Cánh lại nhanh chóng rời ra, một tay ấn mặt cậu vào trong hõm vai anh.
“Được rồi… như thế cũng đủ rồi.” Hơi thở anh dồn nén, giọng khàn và trầm hơn một bậc, như thể đang tự trấn an chính mình, chốc lát sau mới nói tiếp, “…Không gấp.”
Ngô Thần khẽ vục đầu vào cổ anh, không muốn đoái hoài tới gì khác nữa. Nhịp đập trái tim Chu Cánh vang dội tới mức khiến cậu phải mở mắt ra, phóng tầm nhìn qua đầu vai anh, ngó hồ sâu rừng đêm, dẫu đất trời tối tăm mà vẫn tự trông thấy được một dải ánh sáng đang lấp lánh vờn quanh.
Khi hai người xuống núi, sao trời cũng lặn dần vào trong mây, trăng sáng hiển lộ soi đường. Ngô Thần chưa bao giờ biết vầng trăng có thể sáng đến mức chiếu rạng được cả quả núi cả cung đường. Hàng cây hai bên reo nhẹ trong gió, cậu lặng lẽ theo sát từng bước chân của Chu Cánh, chợt nói, học trưởng, khả năng định vị của anh tốt quá.
Hai người họ đã đi rất sâu vào trong rừng, chẳng còn thấy cái bảng chỉ đường nào nữa.
Chu Cánh đáp, “Tôi cũng lần đầu lên núi giống em, nhưng thực ra đường núi không khó đi lắm đâu.” Anh cười, tâm trạng khá tốt, hất đầu về phía trước, “Em xem, dưới kia có đèn, chỉ cần đi theo hướng ấy, từ từ bước xuống từng thềm đá là có thể tới được chân núi.”
Gió vờn lên tóc Chu Cánh, Ngô Thần đứng sau lưng cách anh khoảng hai bước, chiều cao hai người vừa khéo lại ngang tầm. Lúc nãy chỉ nghỉ chân có một lúc, cậu vẫn chưa lấy lại sức, hiện tại cả người bải hoải muốn rụng rời hết tứ chi, hai gò má đỏ lựng lên như cánh hồng nhung. Hai người đứng gần nhau như thế, cậu thậm chí còn trông thấy được nốt ruồi màu sắc khá nhạt phía sau cổ anh, hoàn toàn chẳng hề tương thích chút nào với bờ vai rất rộng tấm lưng rất thẳng của anh. Hốt nhiên chẳng kìm lòng được, Ngô Thần chợt chúi người về phía trước, gác cằm lên trên vai anh, rồi quyến luyến mà cọ mặt vào cần cổ anh.
Chu Cánh đứng im, hai người yên lặng, mặt người này vục vào trong cổ người kia, hít thở không khí rừng đen, tận hưởng cảm giác được nương náu được trông cậy ở đối phương.
Một lúc lâu sau, Chu Cánh lên tiếng trước, anh hỏi, Ngô Thần, em mệt à?
Tư thế này rất mỏi, Ngô Thần chẳng đáp nổi, khẽ gật đầu. Cả người cậu đều tì hết lên trên lưng Chu Cánh, hai bàn tay đang níu áo anh cũng run nhẹ.
Chu Cánh nói tiếp, giọng khá lo lắng, mặt em nóng quá, chắc bị trúng gió rồi. Trong khi cậu chẳng ý thức được gì, vẫn gục trên vai anh. Cậu từng nghe nói leo núi mệt lắm, nhưng chưa bao giờ thử qua, họ còn bảo sương gió trên núi dễ chịu lắm mà nào đã trải nghiệm đâu. Và cậu cũng từng được kể được xem những mối tình song phương vô vàn hạnh phúc, rồi trộm vui lây cái vui của người ta.
Song, chuyện được nghe kể lại khác với chuyện được tự mình trải qua.
Chu Cánh bảo, đứng yên, chợt cúi người xuống, cõng cậu. Ngô Thần muốn nói, tự em đi, mà cơ thể lại thít chặt vào trên lưng anh không muốn xa rời.
Anh đi rất nhanh, như lướt trên gió.
Lẩn khuất trong bóng cây dáng núi chập choạng những hình thù kì dị giống tựa chúng là yêu tinh, vùn vụt vút lên đuổi bám theo hai người họ.
Ngô Thần nằm trên vai Chu Cánh, ngơ ngẩn nhìn theo những chuyển động lạ lùng trong cánh rừng, cho đến khi bóng tối rớt lại phía sau, bóng điện huỳnh quang nhá lên soi lối.
Lúc này đừng nên suy nghĩ gì nữa.
Đừng nghĩ tới lúc rời đi, phải bỏ lại hết thảy mộng đẹp trong rừng sâu núi thẳm này.
_
Sáng hôm sau, Ngô Thần trong cơn sốt nhẹ thức dậy rất sớm, cùng Lục và Nhiếp Ảnh vừa trở lại sau chuyến hiking, đi ăn cháo dưới miếu. Tinh thần cậu sảng khoái, ngồi lắc lư trên chiếc Suv cũng không bị say xe, nhưng Chu Cánh vẫn liên tục quay lại trông chừng cậu, khiến Nhiếp Ảnh đang thiu thiu ngủ hết sức bực mình, cáu lên chửi, tụi mày phá giấc của tao quá.
Lục bèn đeo cái bịt mắt lên cho gã, dỗ một hồi gã mới chịu thôi.
Ăn cháo xong, cả bọn lại quay về nhà gỗ nghỉ ngơi, đến chiều thì đi ngắm hoa nghe hát, tới nhập nhoạng tối mới thu xếp hành lý ra về. Trừ Ngô Thần, ai cũng có công việc bận bịu, chuyến đi hai ngày một đêm này đã là xa xỉ lắm rồi.
Nhiếp Ảnh còn chưa thỏa mãn, trên đường về cứ lầm bầm, mai mốt phải đi chơi cho thiệt đã.
Khi đến gần trạm thu phí vào Thu Thành, đôi bên chia tay, Nhiếp Ảnh ném cho Ngô Thần một cái thẻ cứng, nói, mày yếu như sên vậy, ráng tập nhiều vô, rồi nhảy xuống xe, cùng Lục đi về phía biệt viện họ Trương.
Ngô Thần hoảng hồn cầm cái thẻ lên nhìn, là thẻ hội viện của một phòng gym. Trước khi cậu lại tự xoắn xuýt phải làm sao hồi đáp Nhiếp Ảnh thì Chu Cánh nói, đừng lo, nếu không muốn đi thì chiều chiều chúng ta cùng nhau chạy bộ cũng được.
Chu Cánh lái xe thẳng đến cửa khu Di Thu, rồi chu đáo đưa cậu lên trên nhà, phải tận mắt thấy cậu vào phòng, đổi dép mới yên tâm.
Đêm đã khuya, Ngô Thần đứng cạnh cửa, gương mặt hơi tái xanh, im lặng nhìn Chu Cánh.
Anh đưa tay vuốt cổ cậu, kéo cậu lại gần, đặt môi lên trán cậu, nấn ná vài giây, mới nói, “Được rồi, đã hạ sốt, đi vào ngủ sớm nhé.” Cái cách đo nhiệt độ chẳng chút khoa học nào đã được anh áp dụng mấy lần trong ngày hôm nay rồi.
“Có chuyện gì phải gọi cho tôi ngay. Ngày mai đừng ra tiệm. Buổi sáng tôi sẽ tạt qua coi em thế nào.”
“Dạ.”
Sau rốt, anh chốt lại, “Đóng cửa đi.”
Ngô Thần lại dạ, chậm chạp đóng cửa, gài kĩ khoen chống trộm mới xoay người bước vào phòng vệ sinh. Khi cầm khăn lau mặt, tay lướt qua trán, hốt nhiên lại khựng người. Chốc chốc, quay ra bếp rót nước uống, vừa mở cửa tủ lạnh thì trông thấy hộp lương hà mà Chu Cánh cất công bỏ vào trong thùng nước đá mang tới cho cậu.
Chu Cánh đang đứng tựa trên bức tường bên phải, cúi đầu, hút thuốc.
Ngô Thần hốt nhiên bị sặc khói, khiến Chu Cánh giật mình xoay mặt lại rồi vội vàng dụi tắt điếu thuốc, cầm tàn thuốc trong tay. Cậu hạnh phúc mỉm cười, xòa tay ra nói, đưa em vứt cho.
Vết sẹo đã nhạt màu cũng lộ ra.
Chu Cánh nhìn lòng bàn tay Ngô Thần một lúc, chợt đặt bàn tay không cầm tàn thuốc lá của anh lên trên tay cậu, siết nhẹ, “Không cần đâu. Tôi đi ngay, sao còn chưa ngủ?”
“Sắp ngủ rồi.”
“Vào nhà, khóa cửa lại.”
“Đợi anh đi đã.”
“Ngoan, đi vào.”
Hành lang lộng gió, mùi khói thuốc còn vương. Ngô Thần lưu luyến khép cửa, cố gắng hít hà lần cuối, sau đó mới cam lòng khóa chốt cài then.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT